Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pwjdzjOWV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
4
Chiều hôm tôi đến nhà Lệ Viên sớm.
là buổi gặp mặt của vài người bạn cấp ba của Hứa Hạnh Xuyên, tôi không thân lắm với
Hứa Hạnh Xuyên đến trễ, bên là Giang Lê với e
Cô ta có dáng người khá chuẩn, lưng thẳng tắp, tóc búi lên, làm lộ ra chiếc dài thon
Trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với chiếc sườn bằng gấm mây người, vừa vào sảnh khách sạn, cô ta đã thu hút mọi ánh nhìn.
Mấy người bạn đã đợi sẵn nhanh chạy tới. bước nhanh về phía họ.
Hứa Hạnh Xuyên chào hỏi mọi toàn không để ý đến tôi.
Tôi bất ngờ túm lấy Lê, và ngay tức tát mạnh cô một cái.
“Ai cho phép cô mặc xám của Cởi ra lập tức!”
Tôi tự nhận mình không phải không kiềm chế được xúc.
Nhưng bây giờ, bộ sườn xám trên người Giang được may tấm vải mà bà ngoại quá cố lại cho tôi.
Nếu không phải vì bạn thân tháng sau cưới và nhất quyết muốn tôi sườn xám từ tấm vải này để mặc trong lễ cưới, tôi không nỡ đến nó.
Vì bộ xám này, tôi đã nhờ Hứa Hạnh Xuyên thợ may thủ công giỏi nhất. Không ngờ rằng, Lê lại có thể giành mặc nó trước tôi!
Nụ cười môi Giang Lê lập mất.
Cô ta che mặt, đầu rúc vai Hứa Hạnh Xuyên, môi, khóc nức nở.
Hứa Hạnh sững sờ tôi một lúc rồi mới lấy tinh thần.
Anh đẩy nhẹ Giang định tới nắm lấy tôi.
Ưu, anh thích.”
Nhưng đằng sau, Giang cứ lẽo đẽo bám theo, tay cô túm chặt vạt áo của anh. Hứa Hạnh Xuyên cô ta với ánh mắt bất lực.
Giang Lê bỏ tay khỏi mặt, dấu vết ửng in rõ trên má trắng mịn, nước mắt như những hạt ngọc lăn dài xuống. Cảnh tượng này Hứa Hạnh Xuyên không nỡ trách móc cô ta bất cứ điều gì.
Anh quay thích tôi:
“Linh đừng lầm, là em gái anh…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt
Xuyên, không quan tâm cô ta là ai! Đó là quần áo của tôi, cởi ra ngay lập tức!”
Xuyên mày:
“Giang Lê không có ý xấu đâu, cô ấy chỉ quá thích bộ sườn xám nên mới mượn mặc một lần. Về nhà cô ấy sẽ giặt sạch và trả cho em, được
siết chặt để kiềm chế run rẩy:
“Cởi bây cho tôi!”
“Hứa Hạnh Xuyên, anh nên biết ý nghĩa của bộ sườn xám này đối với tôi. Đàn có thể không đáng giá, ta có thể giành lấy, nhưng bộ sườn xám không được!”
Mặt Hạnh sầm lại.
Giang Lê khóc nức nở, vào người anh, giọng nhẹ:
“Là chị dâu sao? Chị dâu, em xin lỗi, tất cả là lỗi của Nếu chị giận cứ trút lên em, đừng anh ấy…”
Tôi lại thêm cái vào mặt cô ta:
“Được vậy tôi sẽ trút giận lên Còn đứng đó làm cởi ra ngay!”
Tôi dùng hết sức lực, khiến Giang Lê lảo đảo ngã Hứa Hạnh
Hứa Hạnh Xuyên ân xoa mặt ta, ánh mắt đầy lắng.
Ưu! Ở nơi đông người thế này mà em bắt một cô gái cởi quần áo ngay, chẳng phải sẽ bị người nhìn thấy hết sao? Em không còn chút lòng nào à?”
Tôi sự rẩy, cười
“Nếu cô ta còn biết giữ thể diện, thì đã không mặc đồ của người khác rồi theo chồng người khác ra chỗ người thế này! Là tôi không có lòng thương, là hai người không biết xấu hổ?”
Giang Lê nói:
“Hai người nhau nữa, sẽ cởi ngay đây.”
Hạnh Xuyên kéo cô giọng anh nhẹ nhàng:
vội, để phòng.”
Hai người tay trong tay đi đặt phòng, Hứa Xuyên gọi cho trợ lý, bảo mang đến một bộ quần áo
Mấy người bạn xung quanh đều sững ánh mắt họ nhìn tôi thương
Tôi đứng lặng lẽ sau họ, cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng một chiếc rơi.
Nhìn theo bóng dáng Giang Lê rời đi, trong lòng tôi nhiên bất an.
Tôi vàng chạy đến, kéo Giang Lê lại. Hứa Xuyên lại, vô cùng khó chịu, gạt tay tôi ra.
Ưu, em không thể chờ thêm chút nữa để cô ấy vào phòng thay sao? Nhất định phải làm cô ấy bẽ mặt trước đám đông mới vừa à?”
Tôi không anh mà chỉ nghiến răng kéo phần eo của sườn xám.
“Cô đã sửa bộ sườn tôi phải
5
Tiếng khóc Giang Lê ngột lại.
Cô ta hốt hoảng nắm phần eo.
Hứa Hạnh Xuyên đẩy Giang Lê ra một ánh nghi ngờ nhìn bộ đồ cô ta đang mặc.
“Giang Lê, em làm gì vậy? Không phải anh đã dặn phải cẩn thận mặc rồi sao?! Tại sao em lại tự ý sửa
khóc nức nở:
“Xin lỗi, em chỉ cảm thấy phần eo của bộ sườn quá rộng, trông không đẹp, nên em đã nhờ sửa qua đêm.”
“Em cũng là tốt cho chị em nghĩ chắc chắn chị ấy không béo đến mức đó, chắc là đo sai kích cỡ thôi…”
Miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng khuôn mặt đuối của cô lại chứa đầy vẻ thách thức và đắc ý tôi có thể nhận ra.
Tôi thừa nhận, đã ta làm cho tức giận.
Bộ sườn này là kiểu dáng tôi đã chọn kỹ lưỡng, không làm bó để trông sang trọng hơn. Tôi không mặc vào đám cưới làm lu mờ cô dâu.
Kết quả, cô ta đã thành một chẳng ra gì.
Với những mũi đã sửa qua rồi thì thể nào chỉnh như cũ được nữa.
Bộ coi như đã
Tôi không còn thể diện nữa, giơ tay lên và lao tới Giang Lê. Nhưng Hứa Hạnh Xuyên nhanh ôm chặt lấy tôi, không cho tiến thêm.
không có chỗ phát
Tôi quay lại và tát mạnh vào Hạnh
vang lên trong sự im bao trùm.
mặt Hứa Hạnh Xuyên tái nhợt, không một tiếng động.
Lê đau lòng lao tới:
“Chỉ là một bộ sườn thôi mà, bao nhiêu bồi thường cho chị, có cần phải đánh người không?”
ta lấy điện
“Mười ngàn có đủ không, hai có không…”
Hứa Xuyên đẩy nhẹ ta về cửa:
“Đủ rồi, Lê! Bữa tiệc này hủy đi, em trước
Lê ngây người lúc, lặng lẽ đầu, nước mắt lăn dài, trông yếu đuối và đáng thương:
“Nhưng, anh em sao?”
Hứa Hạnh quay mặt đi, nhìn cô ta:
“Anh về nhà, em gọi xe về.”
Mặt Giang trắng bệch, môi nhìn Hứa Xuyên hồi lâu.
Cô ta dùng vẻ đáng thương để khiến anh ta động lòng. Nhưng dù Hứa Hạnh Xuyên cũng không bỏ rơi vợ mình trước mặt mọi người.
Cuối cùng, cô đẫn ra khỏi khách sạn.
giận đến mức cả mềm nhũn, bị Hứa Hạnh Xuyên bế lên xe đưa về