Tôi nhớ khi bà tức giận bỏ đi, tôi đã dùng thìa xúc ăn hết phần trên của chiếc bánh. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi ăn bánh sinh nhật.
Bà nội không hiểu mấy thứ đó, tôi cũng không tiện xin bà mua cho tôi, bà thường mua cho tôi những chiếc bánh nhỏ bán theo lạng. Lúc đó tôi có chút hối hận, lẽ ra tôi nên mua cho bà nội, bà có vẻ cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật. Nhưng bà nội đã không chờ được chiếc bánh sinh nhật của tôi, bà đã ra đi trước sinh nhật.
Nhìn mẹ tôi trước mặt với vẻ dữ tợn, cảm xúc của tôi lại trở nên bình tĩnh, tôi nói: “Mẹ có bảo bối Ninh Ninh mà! Tại sao lại mua quà cho mẹ của bạn con? Mẹ có thể không biết, nhưng một đứa trẻ không cha không mẹ yêu thương như con rất thiếu tình thương, ra đường gặp ai cũng muốn gọi là cha mẹ.”
Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên căng thẳng ngay lập tức. Bà giơ tay lên lần nữa.
Tôi vội vàng núp sau lưng vệ sĩ nói: “Xem kìa! Mẹ lại muốn đ,ánh con để xả giận cho bảo bối Ninh Ninh rồi, thế nên con mới thiếu mẹ đến vậy! Mẹ của bạn con tốt lắm! Không đ,ánh con, không mắng con, còn nấu cơm cho con mỗi ngày, con không nghĩ rằng trong đời mình còn có thể gặp được người mẹ tốt như vậy.”
“Đó là ai?”
“Vệ sĩ tôi thuê.”
“Mày! Mày!… Mày lấy tiền ở đâu ra?”
“Gần đây tôi mới nhận thêm bố mẹ nuôi.”
Toàn lời bịa đặt không hơn không kém.
“Châu Chỉ Y, mày đề phòng tao đến mức này sao? Tao là mẹ ruột của mày đấy!”
“Phải đề phòng chứ, nếu có thể chứng minh tôi không phải con ruột của mẹ, tôi sẽ dùng tội cố ý gây thương tích để tống mẹ vào tù.”
“Mày! Mày!…”
Bà muốn đ,ánh tôi nhưng không thể, muốn mắng tôi nhưng không chịu nổi cái giọng mỉa mai của tôi. Bà hít thở sâu vài lần, cuối cùng nói với giọng cầu xin: “Trước đây mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ thay đổi, học phí và sinh hoạt phí đại học của con mẹ sẽ lo, nhưng mẹ xin con một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Ninh Ninh bị suy thận, cần một quả thận, mẹ xin con thương mẹ mà đi thử nghiệm ghép thận cùng mẹ, được không? Cả đời này mẹ chỉ cầu xin con một chuyện này thôi.”
Trời đất!
Kỷ Tang Ninh tiến triển nhanh thế sao!
“Trời ơi! Sao lại như vậy! Nếu bảo bối Ninh Ninh có chuyện gì, mẹ không thể chăm sóc người khác được thì sao đây?”
“Châu Chỉ Y, lúc này mày còn muốn gây sự? Mày định tranh với nó sao? Tao chỉ hỏi mày một câu, mày có giúp tao không?”
“Tất nhiên là…”
“Tao biết mà…”
“Không giúp đâu!”
“Vậy từ nay mày coi như không có người mẹ này nhé!”
“Được thôi!”
“Cả đời tao sinh mày ra chỉ uổng công.”
“Đúng vậy!”
“Coi như tao số khổ! Số tao khổ quá!”
“Đúng thế!”
“Mày! Mày!… Đồ súc sinh! Đồ súc sinh! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu! Ông trời nhất định sẽ trừng phạt mày!”
Tôi mặt không cảm xúc lấy điện thoại ra quay video, rồi cười nói: “Mẹ mắng giỏi lắm! Có vẻ như mẹ muốn nổi tiếng như năm ngoái rồi, chỉ là lần này tôi sẽ đăng cả ảnh của bảo bối Ninh Ninh nhé! Tôi còn sẽ đăng lên các diễn đàn người Hoa ở Mỹ nữa, không biết nếu bảo bối Ninh Ninh vì suy thận mà tự tử lần nữa, lần này có ch,et thật không nhỉ!”
“Mày!” Bà ta đưa tay định giật lấy điện thoại của tôi. Nhưng đã bị vệ sĩ của tôi ngăn lại.
Tôi không chút sợ hãi đối diện với bà ta và nói: “Mẹ không làm phiền tôi nữa thì đó đã là phúc lớn nhất cho bảo bối Ninh Ninh của mẹ rồi. Nếu tôi là mẹ, hoặc là cố gắng kiếm thật nhiều tiền để bảo bối Ninh Ninh có thể hưởng phúc thêm, hoặc là đi cầu nguyện thêm, sinh thêm con, để bảo bối Ninh Ninh trở thành con thực sự của mẹ, như vậy còn có thể tiếp tục mối duyên kiếp trước. Sao phải làm phiền một đứa nô lệ đã phản bội như tôi?”
Những lời này khiến bà ta nổi điên, bà ta giơ tay định ném ly trà sữa mua cho tôi. Tôi cầm điện thoại mỉm cười nhìn bà.
Cuối cùng tay bà cũng dừng lại giữa không trung, sau đó quay người bỏ đi mà không chút do dự.
15
Vừa có kết quả thi đại học, Trình Nghiễn Xuyên đã gọi điện cho tôi.
“Cậu thi thế nào rồi, Châu Chỉ Y?”
“Xin lỗi nhé! Mình không đỗ Thanh Hoa, mình thi vào Bắc…”
“Bắc Đại à? Bắc Đại cũng được đấy! Không xa mình lắm…” Đầu dây bên kia bất ngờ phấn khích, tôi còn nghi ngờ mình nghe nhầm, vì Trình Nghiễn Xuyên hiếm khi thể hiện cảm xúc như vậy. Hồi trước học chung, tôi còn nghi ngờ anh ấy có khi là AI.
Để tránh cả hai bên đều cảm thấy ngại ngùng, tôi vội vàng ngắt lời: “À, mình thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh thôi, không phải là ‘Bắc Đại’ đâu.”
“Không sao, không sao, cậu đến Bắc Kinh là tốt rồi, chúng ta ở cùng một thành phố, có nhiều cơ hội gặp nhau.”
Ừm! Học thần cũng biết tưởng tượng quá nhỉ! Mình đến thủ đô tất nhiên là để kiếm tiền chứ còn gì nữa! Bây giờ mà không đầu tư vào công ty, không mua nhà, thì còn đợi đến khi nào?
Nhưng cũng không tiện nói thẳng ra.
Coi như là một hiểu lầm đẹp đi!
Tuy tôi không đỗ Bắc Đại, nhưng Trần Khê lại đỗ rồi!
Haha! Đây cũng là một chuyện vui, như vậy thì tôi có mối quan hệ với cả Thanh Hoa và Bắc Đại rồi.
Tôi sẽ dẫn theo tài sản để gặp gỡ những doanh nhân và nhà khoa học tương lai! Năm nay, tổng thu nhập của tôi đã tăng lên đến 20 triệu rồi.
Chỉ là Trần Khê có vẻ không vui lắm, cô ấy thắc mắc, rõ ràng trước khi thi lại, thành tích của tôi rất tốt, tại sao những lần thi sau lại không lý tưởng, thậm chí có lúc còn nghi ngờ tôi bị chấn thương đầu khi ngã từ cầu thang xuống.
Tôi đang vui mừng nhìn bảng điểm, dù sao thì cũng vào được một trường 211.
Tốt quá rồi, mình đúng là giỏi quá đi!
Nhưng Trần Khê lại đặt tay lên vai tôi, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Y Y, cậu không nên có kết quả này, có nhiều người thi lại lần hai còn tốt hơn, cậu có muốn cố gắng thêm chút nữa không? Như vậy chúng ta có thể cùng học ở Bắc Đại.”
Tôi: “…”
Tôi đâu có ăn phải quả mận chua mà lại tự ngược đãi mình chứ? Tôi tỏ ra rất cảm động, nhưng vẫn từ chối cô ấy. Buồn cười thật, lần sau có khi còn tệ hơn, không vào nổi trường đại học hàng đầu nữa. Tôi không có gì nhiều, nhưng lại rất biết lượng sức mình. Với điểm số này, có lẽ bà nội linh thiêng đã âm thầm giúp đỡ tôi từ bên kia thế giới.
Nhắc đến bà nội, lòng tôi lại có chút chua xót. Tôi vội vàng nhờ người xây một ngôi mộ sang trọng cho bà, rồi đốt 20 cân tiền vàng mã.
Trước đây, vì sợ người khác nghi ngờ về tình hình tài chính của mình, tôi chỉ dám lén lút đốt vàng mã cho bà. Nhưng bây giờ, có vệ sĩ rồi, cảm giác an toàn cũng nhiều hơn.
Người trong làng rất nhiệt tình, họ tặng tôi một đống trái cây, rồi hỏi tôi lấy tiền ở đâu ra, tôi nói đó là phần thưởng của trường vì thành tích tốt, và gán cho chị vệ sĩ vai trò là giáo viên của tôi. Chủ yếu là ra ngoài phải có danh phận.
Trên đường về, đi qua con đường quê đầy bùn lầy, tôi cố nhịn, quyết định học thêm một hai năm đại học rồi mới nghĩ lý do khác.
Của cải không nên phô trương, của cải không nên phô trương.
16
Tôi không cố tình đi dò hỏi chuyện của Tạ Yến Lễ và Kỷ Tang Ninh sau này. Nhưng họ nổi tiếng quá, nên tôi luôn có thể nghe thấy những câu chuyện về họ từ miệng của các bạn học khác.
Lần này, Tạ Yến Lễ đã tham gia kỳ thi đại học. Cuối cùng, anh ta cũng vào được một trường hạng hai. Nhưng anh ta không đi học, cũng không định thi lại. Thay vào đó, anh ta ra nước ngoài để hiến thận cho Kỷ Tang Ninh. Đúng là một mối tình cảm động trời đất.
Tôi cứ tưởng họ sẽ ở lại Mỹ, cả đời này sẽ không gặp lại nữa. Nhưng đến năm thứ hai đại học của tôi, họ lại trở về nước.
Lúc đó, chân của Tạ Yến Lễ đã bị què, những ngày tháng ở Mỹ dường như rất khó khăn đối với anh ta. Không có học vấn, cũng không có kỹ năng gì. Số tiền mang theo đã tiêu hết, anh ta chỉ có thể sống nhờ vào việc rửa bát, bưng bê để kiếm tiền sinh hoạt. Còn Kỷ Tang Ninh đã quen với việc tiêu xài hoang phí.Anh ta mất đi một quả thận, sống quá cực khổ nên cơ thể không còn đủ sức chịu đựng nữa. Chưa đầy một năm ở Mỹ, anh ta đã bắt đầu phải uống thuốc.
Lúc này, mẹ của Kỷ Tang Ninh đã không rõ tung tích. Không còn cách nào khác, sau khi cố gắng chịu đựng thêm một năm nữa, họ quyết định trở về nước.
Sau khi trở về, Tạ Yến Lễ định nhờ bố mẹ giúp đỡ một chút. Nhưng anh ta phát hiện ra mẹ mình đã sinh thêm một đứa con và nói rõ ràng rằng mọi thứ trong nhà đều để lại cho em trai anh ta. Và không còn liên quan gì đến anh ta nữa.
Tất cả những thay đổi này diễn ra quá nhanh, dù Tạ Yến Lễ có cầu xin bố mẹ thế nào đi nữa. Cũng chỉ nhận được một câu: “Con đã trưởng thành rồi, đây là con đường con đã chọn, không thể trách chúng ta.”
Kỷ Tang Ninh ban đầu còn muốn đưa họ về sống cùng bố mẹ tôi, nhưng ngôi nhà đã được bán để lấy tiền phẫu thuật cho cô ta. Không còn cách nào khác, Tạ Yến Lễ chỉ còn cách vừa thuê nhà, vừa làm thêm để nuôi cô ta.
Bố mẹ tôi đã già, tự lo cho mình còn khó khăn, mẹ tôi chỉ có thể hỗ trợ được chút ít. Dần dần, tâm trạng của Kỷ Tang Ninh ngày càng trở nên cáu kỉnh. Cô ta tự làm hại mình ngày càng nhiều, cô ta luôn truy vấn Tạ Yến Lễ có phải anh ta hận cô ta, có phải anh ta trách cô ta. Bất kể Tạ Yến Lễ giải thích thế nào, cô ta cũng không tin. Và Tạ Yến Lễ, ngày ngày bận rộn với đủ loại công việc nặng nhọc, đã quá mệt mỏi để đối phó.