1.

Tôi là nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí.

Để quảng bá cho bộ phim thanh xuân sắp công bố, tôi bị nhét vào một show truyền hình thực tế phát sóng trực tiếp.

Trên chương trình, MC nói:

“Chúng ta đều biết vài ngày nữa Thư Diểu sẽ bắt đầu quay bộ phim mới, lần này vẫn là phim học đường.”

“Muốn hỏi Thư Diểu, kỷ niệm nào thời đi học khiến chị ấn tượng sâu sắc nhất?”

Tôi nhìn vào ống kính, nghiêm túc nói:

“Toán 58 điểm tôi không phục, Vật lý 24 điểm tôi không phục, Hóa học 46 điểm tôi không phục.”

“Nhưng người đứng nhất toàn huyện tỏ tình với tôi, tôi phục rồi.”

Vừa dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp bùng n,ổ.

【Chấp nhận anh ta đi!!! Có biết một kèm một giờ đắt đỏ đến mức nào không!?】

【Trời ơi! Tôi thật sự mê mệt trí tuệ kiểu này.】

【Nhìn kỹ lại: đứng nhất toàn huyện á?】

Ai cũng biết từ lúc tôi debut đến nay không hề dính tin đồn yêu đương, tốc độ đính chính của tôi nhanh đến mức được gọi là “thánh đập tan tin giả”.

Đây là lần đầu tiên tôi tự mình công khai chuyện tình cảm.

MC cũng hỏi đúng câu mà mọi người muốn biết:

“Vậy chị đã nhận lời chưa?”

Tôi gật đầu: “Tất nhiên rồi, lúc đó nhà tôi chẳng khá giả gì, có người chủ động đến dạy kèm riêng, chẳng lẽ tôi ng,ốc đến mức từ chối?”

MC lại hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

Tôi nhún vai cười: “Sau đó tôi đúng là hơi ngốc thật, ảnh dạy thế nào tôi cũng không hiểu, kết quả học mãi vẫn chỉ ở mức trung bình, vậy mà còn định kéo tôi thi Thanh Hoa nữa.”

“Trời đánh, chi bằng tôi đi nướng khoai còn hơn.”

Ngay lúc đó, nam ca sĩ bên cạnh tôi tỏ vẻ khó hiểu:

“Vậy sao anh ấy lại thích cô?”

Tôi cứng họng: “Ờ… chuyện đó ấy à, thật ra tôi cũng đang muốn biết đây.”

Người như Bùi Ngôn – kiểu thiên tài IQ cao – hồi đó tại sao lại tỏ tình với một đứa mù tịt mấy môn tự nhiên như tôi, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra lý do.

Tính ra thì, từ sau khi tôi và Bùi Ngôn chia tay vào học kỳ hai năm lớp 12, chúng tôi chưa từng gặp lại.

Nghe đâu hiện giờ anh đang giảng dạy tại một trường đại học nổi tiếng, mà dạy chính là môn vật lý từng khiến tôi đau đầu muốn ch,et.

Thế nên, việc tôi và Bùi Ngôn suốt bao năm nay không gặp lại, rõ ràng là có lý do.

Tôi với anh ta, đúng kiểu “tương khắc”.

Nhưng không ngờ lần tái ngộ sau tám năm lại đến nhanh như vậy và hoàn toàn bất ngờ.

Bộ phim học đường mà tôi nhắc tới trên show sẽ khai máy vào kỳ nghỉ hè, quay ở Đại học Bắc Kinh.

Đã quay được nửa tháng mà tôi vẫn chưa gặp Bùi Ngôn.

Ai ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại rơi đúng vào cảnh tôi diễn cảnh thân mật với nam chính.

Lúc ấy tôi đang cùng nam chính – Trần Nguyên – tay trong tay đi ăn ở căn tin.

Trên đoạn đường bắt buộc phải đi qua đó, Bùi Ngôn đang ôm một chồng tài liệu đi về phía tôi.

Phản xạ đầu tiên của tôi là lập tức buông tay Trần Nguyên ra.

“Cắt!” Đạo diễn hô dừng.

Bùi Ngôn dừng bước, ánh mắt dừng lại trên người tôi.

Tôi đứng hình, đầu óc trống rỗng.

“Thư Diểu, cô sao vậy?” Trần Nguyên hỏi.

Tôi hoàn hồn, ngẩn người nhìn về phía Bùi Ngôn: “Không có gì.”

Ánh mắt tôi và anh ta giao nhau vài giây, rồi anh ta quay đầu bước đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Tôi không nhìn theo nữa, cúi đầu xin lỗi đạo diễn, tiếp tục quay phim.

Giữa giờ nghỉ, Trần Nguyên mang nước tới cho tôi – lúc đó tôi đang ngồi nghỉ dưới tán cây – tiện miệng nói:

“Tôi tưởng mấy câu cô nói trên show mấy hôm trước là bịa để tạo nhiệt cho phim.”

“Không ngờ là thật.”

Tôi cầm chai nước, đầu ngón tay khẽ co lại, đáp nhỏ:

“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, anh cũng biết, tôi chưa bao giờ nói dối.”

Ngoại trừ lần đó.

2.

Lần cãi nhau cuối cùng với Bùi Ngôn, tôi đã nói:

“Tôi căn bản không muốn thi đại học cùng anh, ngày nào anh cũng bắt tôi học, tôi không mệt nhưng tôi thấy phiền.”

Nhưng thực ra không phải vậy, tôi rất muốn học cùng trường với anh ấy.

Anh dạy tôi học, tôi vui lắm, hoàn toàn không thấy mệt.

Nhưng tôi phải chấp nhận một điều: tôi không mệt, nhưng tôi là gánh nặng của Bùi Ngôn.

Tôi mãi không quên được ngày mẹ anh tìm tôi, nói những lời t,àn nh,ẫn:

“Bùi Ngôn còn nhỏ, nó không hiểu chuyện. Nó không quản được, thì tôi – mẹ nó – phải quản.”

“Cô không xứng với con tôi.”

Bà đánh giá học lực, gia cảnh, nhân phẩm của tôi, dìm tôi không thương tiếc.

Bà bắt tôi phải nhìn rõ thực tế.

Phải nhìn rõ câu “chúng ta cùng vào Bắc Đại đi nhé” của Bùi Ngôn chỉ là một giấc mơ.

Là người như tôi, mãi mãi không thể thực hiện được.

Nếu tôi thật sự thích anh ấy, tôi nên buông tay.

Như mong muốn của mẹ anh, tôi thật sự đã buông tay.

Sau kỳ thi đại học, tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt Bùi Ngôn nữa.

“Vừa rồi là anh ấy – người đứng nhất toàn huyện?” Trần Nguyên hỏi.

Tôi gật đầu, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Ừ, đẹp trai ha.”

Trần Nguyên lại hỏi một câu ngoài dự đoán: “Cô còn thích anh ấy không?”

Tôi khựng lại, đôi mắt khẽ run:

“Tôi chưa từng ngừng thích anh ấy.”

3.

Từ lần đó trở đi.

Tôi không gặp lại Bùi Ngôn lần nào nữa tại Đại học Bắc Kinh.

Hai tháng hè thoắt cái đã trôi qua.

Trường khai giảng, vừa hay thuận tiện để quay những cảnh trong lớp học của bộ phim.

Chỉ là… tiết học đầu tiên mà tôi và Trần Nguyên – trong vai cặp đôi chính – cùng ngồi học, lại do chính Bùi Ngôn dạy môn Vật lý.

 

Tôi và Trần Nguyên bắt đầu thoại theo kịch bản, những hành động thân mật mập mờ không ngừng.

Trong mắt người ngoài, không giống đang diễn, mà y như thật sự là một đôi yêu nhau.

Ánh mắt Bùi Ngôn dần phủ lên một tầng sương lạnh, anh nói:

“Lâm Miên, câu hỏi này em trả lời đi.”

“Lâm Miên” là tên nữ chính mà tôi thủ vai.

Trong kịch bản tôi thuộc nằm lòng hoàn toàn không có đoạn này.

Cho nên, rõ ràng là Bùi Ngôn cố tình — biết tôi không biết, nên muốn khiến tôi mất mặt.

Nhưng đạo diễn không hô “cắt”, tôi cũng đành tiếp tục diễn.

Tôi cứng đờ, chậm rãi đứng lên, không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện:

“Em… xin lỗi thầy, em không biết.”

Bùi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt:

“Không biết thì hãy chú ý nghe giảng, đừng lơ là.”

Mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu.

Vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của sinh viên, tôi và Trần Nguyên ngoan ngoãn ngồi im suốt cả tiết.

Chuông tan học vang lên, tôi mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, Trần Nguyên cười khúc khích nói:

“Vị giáo sư Bùi này có vẻ thù dai ghê ha.”

“Tự dưng gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi làm chi?”

Tôi trợn mắt, cáu kỉnh nói:

“Anh đi mà hỏi, tôi đâu phải con giun trong bụng ảnh.”

Trần Nguyên nói:

“Tôi không đi đâu, tôi đâu có quen giáo sư Bùi của cô, cô tự hỏi đi?”

Tôi bĩu môi, đáp:

“Tôi cũng không đi.”

Nhưng… không đi mới lạ.

Giờ ăn trưa, Bùi Ngôn không có tiết dạy.

Tôi đã tìm được văn phòng của anh.

Gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc:

“Mời vào.”

Tôi đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt anh, khẽ cong môi:

“Giáo sư Bùi, cùng ăn bữa cơm nhé?”

Tay cầm bút của Bùi Ngôn khựng lại, anh chẳng thèm ngẩng đầu, đáp:

“Tôi với Thư đại minh tinh, hình như chưa thân tới mức có thể cùng ăn cơm thì phải?”

Tôi nhướn mày, cong môi cười:

“Phũ dữ vậy?”

Bùi Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói:

“Tôi không có thói quen ăn cơm với bạn gái cũ.”

Tôi nhếch môi:

“Ồ, vậy sao lúc nãy lại gọi tên nhân vật của tôi?”

“Còn nói là không theo dõi tôi sao?”

“Giáo sư Bùi, biết anh giống gì không?”

“Tâm khẩu bất nhất đấy ~”

Tôi nói khẽ, giọng mang chút oán trách.

Sắc mặt Bùi Ngôn lạnh đi, ánh mắt thoáng lóe sự giận dữ:

“Thư Diểu, tôi chỉ không muốn em và Trần Nguyên gây ảnh hưởng đến lớp học, hy vọng em đừng tự mình đa tình.”

“Còn nữa, không phải học sinh của tôi thì đừng tùy tiện vào văn phòng.”

Những lời đó chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt tôi.

Tôi chủ động tìm đến anh là một trò cười — anh chẳng hề để tâm.

Tựa như chỉ mình tôi bị mắc kẹt trong đoạn ký ức thời cấp ba đó, chỉ mình tôi không thể thoát ra.

Còn nhân vật chính còn lại của câu chuyện, thì đã sớm quên sạch mọi chuyện năm ấy rồi.

Tôi thu lại nụ cười, ánh mắt khẽ nheo lại:

“Được thôi, giáo sư Bùi, lần sau nếu còn gọi tôi — cô bạn gái cũ không phải học sinh của anh — đứng dậy trả lời bài, tôi sẽ kiện anh… quấy rối.”

Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m

Tôi xoay người rời đi, không hề nhìn thấy sắc mặt anh phút chốc tái nhợt.

4.

Theo đúng ý của Bùi Ngôn, tôi không tìm anh nữa.

Những phân cảnh học trong lớp đã quay xong cả rồi, phần còn lại trong kịch bản là đoạn nhân vật chính bước vào xã hội.

Tôi vẫn thường nghĩ, nếu giữa hai người không có ai chủ động tạo ra “tình cờ gặp lại”, thì có phải họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa?

Câu trả lời là: đúng vậy.

Rời khỏi Đại học Bắc Kinh một tháng rồi, tôi chưa từng gặp lại Bùi Ngôn.

Những lời anh nói hôm đó, tôi sớm đã quên.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng chẳng còn lý do gì để giận.

Dù sao thì năm xưa cũng là tôi phụ anh trước, bây giờ anh không cho tôi sắc mặt tốt cũng là lẽ thường tình.

Nếu là tôi, mà bạn trai đang lúc yêu đương mặn nồng lại chủ động nói chia tay, chắc tôi cũng chẳng khác mấy bà phi trong phim cung đấu, phải làm vài con bù nhìn vải châm kim cho hả dạ.

Tốt nhất là từ nay về sau, vĩnh viễn không qua lại nữa.

Lúc tôi đang nghĩ xem nên viện cớ gì để tìm Bùi Ngôn lần nữa, thì bạn thân tôi – Thời Miểu – gửi tôi một đường link.

Cô ấy hỏi tôi:

Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m

【Người trong video này là Bùi Ngôn đúng không?】

【Cái cô gái ngốc mà ảnh nói đến… có phải cậu không?】

【Tui cười chết mất, hai người chơi kiểu tình yêu biến thái quá rồi đó!】

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap