VĂN ÁN
Ta là xung hỉ nương tử, gả vào nhà ai thì kẻ ấy mất mạng.
Ngày tháng trước mắt đã túng quẫn, vậy mà vị tướng quân trúng kịch độc kia lại tìm tới cửa.
Ta cẩn trọng hỏi hắn:
“Chẳng hay tướng quân có từng nghe qua những chiến tích hiển hách thuở trước của ta?”
Khóe mắt hắn vương ý cười:
“Loại độc này của ta, chẳng giet người, chỉ giày vò người. Xin cô nương tiễn ta một chặng.”
Về sau, đêm nào hắn cũng triền miên không ngớt.
Trong khe hở hơi thở, ta hỏi:
“Tướng quân thân thể cường kiện thế này, rốt cuộc trúng phải loại độc gì?”
Hắn hôn lên mái tóc ướt mồ hôi của ta, giọng khàn khẽ đáp:
“Tình độc.”