Lý Diệu đi bên cạnh tôi, luyên thuyên kể về chuyện mẹ ruột của tôi mới hồi phục không lâu, không thể làm việc nhà quá nhiều.
Trước đây, việc nhà đều do cô ấy và bố làm, nên hy vọng tôi có thể học một chút.
Tôi gật đầu, nói với cô ấy rằng khi bố đi xã giao thì nên uống ít rượu, nếu không, mỗi lần về nhà nôn thốc nôn tháo, mẹ sẽ rất đau lòng.
Khi chúng tôi về đến lớp, cô ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là chiếc vòng cổ hình cá voi nhỏ mà tháng trước tôi đã xin bố mua cho.
Tôi nhận lấy chiếc hộp, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Mẹ bảo thứ Bảy tuần này cậu về nhà ăn bánh bao, đặc biệt nhấn mạnh là bánh bao nhân nấm thịt. Nếu bố mẹ cậu có thời gian, cũng có thể cùng đến.”
Lý Diệu cười rạng rỡ: “Được, nhất định tôi sẽ về.”
Nói xong, cô ấy chào tạm biệt rồi rời đi.
31
Chuyện này giống như sấm sét sau cơn mưa, tin đồn như thủy triều ào ạt ập đến tôi và Lý Diệu.
Quả nhiên, con chó Cố Đình lập tức phủi sạch quan hệ với tôi, sau đó ngoan ngoãn chạy theo Lý Diệu.
Vốn dĩ tôi đã chẳng thích hắn, hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng đối với Hạ Mộc Thần, tôi thật sự không đoán được. Tôi khá thích cậu ta.
Cậu ta cũng đối xử với tôi không giống người khác, nhưng tôi biết rất rõ cậu ta chỉ nhắm vào tiền của tôi.
Mà giờ, tôi chẳng còn tiền nữa.
Tôi lại trốn học, trốn vào phòng âm nhạc bỏ hoang, gần như ngủ cả ngày.
Buổi chiều, cửa phòng âm nhạc bị đẩy ra.
Hạ Mộc Thần mang cơm đến, ngồi xuống trước mặt tôi.
32
Tôi hé mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
Tôi nghe thấy tiếng hộp cơm mở ra, mùi thức ăn đột nhiên lan tỏa trong không khí.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng tiếng đũa va chạm lại vang lên.
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi lấy tay bịt tai, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nhai nhẹ nhàng. Bụng tôi bắt đầu kêu ọc ọc.
Tôi bật dậy: “Cậu đến đây ăn cơm làm gì?”
Hạ Mộc Thần chẳng thèm để ý đến tôi, vẫn tiếp tục ăn. Tôi nhìn thấy bên cạnh có một phần cơm khác, toàn là những món tôi thích ăn.
Cậu ta làm tôi thèm quá rồi. Tôi xấu hổ mò đến ngồi vào bàn ăn.
Cậu ta ăn xong mới lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu đang trả thù tôi đấy à?”
Tôi hiểu ý cậu ta. Trước đây cậu ta không ăn cơm làm tôi cũng đói.
Hôm nay tôi không ăn cả ngày, nên cậu ta bị đói đến mức không chịu nổi.
33
Tôi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải.”
Chỉ là… tôi rất bối rối.
Trước đây, tôi chỉ muốn sống như một con sâu gạo trong nhà họ Lâm cả đời.
Nhưng giờ, tôi đã rời khỏi nhà họ Lâm, chẳng còn là gì cả.
Không thông minh, cũng chẳng có thái độ cầu tiến.
Tôi thực sự có thể học được những thứ trong sách vở sao?
Hạ Mộc Thần thấy tôi ăn xong, dọn dẹp rác, trước khi đi còn nhắc nhở tôi: “Bữa cơm này cậu nợ tôi trước đấy.”
Ừ, bất kể tôi thay đổi thế nào, Hạ Mộc Thần vẫn là một con nghiện tiền như trước.
Hôm nay đến lượt tôi trực nhật, tôi nhìn cây lau nhà mà đau đầu.
Tôi chưa từng dùng cái này bao giờ.
Trước đây, mỗi lần trực nhật, tôi đều nhờ người khác làm giúp.
Tôi thở dài, cầm cây lau nhà đi đến phòng nước.
Mọi người nhìn tôi như thể thấy ma vậy.
“Đại tiểu thư nhà họ Lâm mà cũng lau sàn á?”
“Còn đại tiểu thư gì nữa, cô ta chỉ là kẻ giả mạo thôi.”
34
Mấy tin đồn này tôi chẳng thèm để tâm. Tôi chỉ đang đau đầu không biết lau sàn kiểu gì.
Tôi mở vòi nước, dòng nước quá mạnh, bắn tung tóe lên người tôi.
Tôi cảm giác nước bẩn trên cây lau nhà cũng bắn lên người mình.
Thật ghê tởm.
Tôi vội vàng lùi lại mấy bước, nước từ vòi vẫn chảy ào ào, làm ướt cây lau nhà.
Nếu là trước đây, tôi đã bỏ đi luôn rồi, nhưng bây giờ thì không thể.
Tôi chấp nhận số phận, thở dài một hơi, bước đến đóng vòi nước.
Đ.ọ.c f,ull tại pag_e Đ#ông Q(u.a Xuân Đ.ế.n@
Nhưng một bóng dáng nhanh hơn tôi.
Tôi nhìn thấy một mái tóc đuôi ngựa cao xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình.
“Khi nhúng cây lau nhà, phải mở nước nhỏ lại, sau đó làm như tôi này.”
Giọng nói trong trẻo vang lên.
Là Lý Diệu.
Tôi nghiêm túc quan sát động tác của cô ấy.
35
Lý Diệu đưa cây lau nhà đã nhúng sạch cho tôi, tôi ngây ngốc nhìn cô ấy: “Cảm ơn.”
Mặt Lý Diệu bỗng nhiên đỏ lên: “Là mẹ bảo tôi chăm sóc cậu nhiều hơn.”
Tôi hơi bối rối, không biết là mẹ nào.
Lý Diệu đi bên cạnh tôi, luyên thuyên kể về chuyện mẹ ruột của tôi mới hồi phục không lâu, không thể làm việc nhà quá nhiều.
Trước đây, việc nhà đều do cô ấy và bố làm, nên hy vọng tôi có thể học một chút.
Tôi gật đầu, nói với cô ấy rằng khi bố đi xã giao thì nên uống ít rượu, nếu không, mỗi lần về nhà nôn thốc nôn tháo, mẹ sẽ rất đau lòng.
Khi chúng tôi về đến lớp, cô ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là chiếc vòng cổ hình cá voi nhỏ mà tháng trước tôi đã xin bố mua cho.
Tôi nhận lấy chiếc hộp, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Mẹ bảo thứ Bảy tuần này cậu về nhà ăn bánh bao, đặc biệt nhấn mạnh là bánh bao nhân nấm thịt. Nếu bố mẹ cậu có thời gian, cũng có thể cùng đến.”
Lý Diệu cười rạng rỡ: “Được, nhất định tôi sẽ về.”
Nói xong, cô ấy chào tạm biệt rồi rời đi.
37
Hạ Mộc Thần khẽ cười: “Đồ ăn vạ, vậy thì cậu cứ nợ trước đã.”
Cậu ta đạp mạnh một cái, xe lao nhanh về phía trước.
Tôi hoảng hốt, vội vàng ôm lấy eo cậu ta.
“Cái này phải tính thêm tiền.”
Giọng nói của cậu ta hòa vào làn gió mùa hè, lướt qua tai tôi, khiến mặt tôi dần nóng lên.
Tôi chỉ đường cho cậu ta.
Sau đó, chậm rãi mở miệng: “Hạ Mộc Thần, cậu có kế hoạch gì cho tương lai chưa?”
“Học hành chăm chỉ, thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, sau đó chăm sóc bà nội thật tốt.”
Hạ Mộc Thần mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, chỉ có bà nội ở bên cạnh nuôi nấng cậu ta.
Gia cảnh khó khăn, nên cậu ta mới cẩn thận từng đồng, mê tiền như vậy.
Nhưng may mắn là cậu ta đủ thông minh, đủ kiên trì, có thể tự mình thay đổi số phận.
Cũng giống như Lý Diệu, dù không có sự hậu thuẫn của nhà họ Lâm, cô ấy vẫn đủ bản lĩnh để thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, đủ khả năng để gánh vác cả gia đình.
Còn tôi thì sao?
Tôi không đủ thông minh, cũng chẳng chăm chỉ.
38
Tôi chậm rãi siết chặt bàn tay.
Xe dừng lại, Hạ Mộc Thần cúi đầu nhìn tôi: “Cần tôi giúp đỡ không?”
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của cậu ta.
Lông mi dài khẽ rủ xuống, dưới ánh sáng mặt trời, đôi mắt ấy như ánh lên màu hổ phách.
Tôi vô thức đáp: “Cần, nhưng có lẽ tôi không đủ khả năng thuê cậu nữa rồi.”
Khóe môi cậu ta cong lên: “Vậy thì ghi nợ trước, sau này trả tôi.”
“Được.” Tôi mỉm cười.
Tôi cảm thấy, chỉ cần có Hạ Mộc Thần ở bên, mọi chuyện dường như đều có thể giải quyết được.
Trước khi tôi về nhà, cậu ta giao cho tôi một nhiệm vụ—tìm ra phần kiến thức mà tôi không hiểu từ đâu.
Tôi lật sách ra xem, phát hiện ra rằng, ngay cả sách giáo khoa tôi cũng thiếu mất vài cuốn.
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai, nếu để cậu ta phát hiện ra chuyện này, tôi lập tức hoảng sợ, vội vàng đi mua đủ sách về.
39
Sau khi biết Hạ Mộc Thần bắt đầu kèm cặp tôi, Lý Diệu cũng gia nhập nhóm học tập của chúng tôi.
So với phương pháp “giáo dục tinh anh” của Hạ Mộc Thần, cách dạy của Lý Diệu đúng là ấm áp như gió xuân.
“Lâm Vân Niệm, cậu thật sự bắt đầu học hành rồi sao?!”
Khi tôi đang học từ vựng tiếng Anh, Cố Đình nhìn tôi với vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Tôi ôm quyển sách vào lòng: “Dù sao tôi cũng giỏi hơn cậu, tôi hiểu cậu ghen tị mà.”
Rồi tôi bồi thêm một câu: “Lý Diệu dường như không thích những chàng trai quá ngu ngốc đâu.”
Cố Đình tức đến mức chỉ thẳng vào tôi, còn tôi thì làm mặt xấu trêu chọc hắn.
Lêu lêu~
Nói xong, tôi ôm sách chạy đi tìm Hạ Mộc Thần.
Phòng âm nhạc trước đây tôi dùng để ăn chơi, bây giờ lại biến thành phòng học sau giờ lên lớp của tôi.
40
Dưới sự kèm cặp của cả Hạ Mộc Thần và Lý Diệu, tôi bất ngờ lọt vào nhóm học sinh trung bình của lớp.
Lý Diệu nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Thật giỏi quá, Vân Niệm!”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, quay sang nhìn Hạ Mộc Thần.
Cậu ta cũng đang nhìn tôi, nở nụ cười nhạt.
Đ.ọ.c f,ull tại pag_e Đ#ông Q(u.a Xuân Đ.ế.n@
Nụ cười ấy như đang nói rằng, “Tôi biết ngay là cậu có thể làm được.”
Tôi bỗng cảm thấy hơi ngượng, cúi đầu xuống.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, tôi đã thấy bố mẹ đứng đợi ở đó.
Tôi chạy đến: “Sao bố mẹ lại đến đây?”
Mẹ xoa đầu tôi: “Con thi được điểm cao như vậy mà không nói với mẹ? Có mẹ mới liền quên mẹ cũ rồi phải không?”
Tôi nắm lấy tay mẹ, kéo tay bố, làm nũng: “Không phải đâu! Con vừa mới tan học, chưa kịp báo cho mẹ mà.”
Bố cầm lấy bảng điểm, tỉ mỉ quan sát: “Xem kìa, con gái của bố đúng là giỏi! Chỉ cần nghiêm túc, nhất định sẽ làm được!”
Tôi thấy Hạ Mộc Thần dắt xe ra, liền kéo cậu ta đến.
41
“Bố mẹ, con có thể đạt được thành tích này, ngoài sự giúp đỡ của Lý Diệu ra, thì Hạ Mộc Thần càng đóng vai trò quan trọng hơn.”
Hạ Mộc Thần giữ vẻ mặt bình tĩnh chào bố mẹ tôi, nhưng nếu bỏ qua bàn tay đang siết chặt quai cặp thì đúng là chẳng thấy chút căng thẳng nào.
Tôi lén cười, thì ra Hạ Mộc Thần cũng biết lo lắng.
Tôi ôm tay mẹ, chớp chớp mắt: “Hạ Mộc Thần là thủ khoa khối của trường con, học rất giỏi, nhân phẩm cũng tốt, biết giúp đỡ bạn bè…”
Mẹ chọc lên trán tôi: “Nói thẳng ra đi.”
“Con muốn bố mẹ thêm cậu ấy vào danh sách hỗ trợ tài chính của nhà mình.”
Tôi biết Hạ Mộc Thần có lòng tự trọng rất cao, không thích nhận sự giúp đỡ miễn phí của người khác.
Ví dụ như trước đây, khi tôi mời cậu ta ăn cơm, cậu ta không chịu nhận.
Nhưng nếu tôi nhờ cậu ta đi mua cơm, cậu ta mới chịu ăn cùng tôi.
Nói tóm lại, cậu ta rất mê tiền, nhưng cũng có nguyên tắc.