5.

Ta mộng một giấc mộng dữ.

Trong mộng, ta bị Phó Hằng Chi trói chặt trên giường, không cho ai nhìn, cũng chẳng để ai chạm vào.

Nếu mang thai, liền ép phá bỏ.

Dưỡng thân vài tháng, rồi lại tiếp tục.

Chờ hắn có được trưởng tử chính thống, thân thể ta sớm đã mục nát tàn tạ.

Ai nói trong mộng không có đau?

Tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, toàn thân ta đau đớn vô cùng, dưới thân như bị lưỡi dao rạch nát.

Giống hệt nỗi đau mất máu khi khó sinh năm nào, kéo ta rơi trở lại ác mộng hiện thực.

Ta toàn thân lạnh ngắt, im lặng rơi lệ.

Tiếng nức nở nhỏ nhẹ khiến Phó Hằng Chi tỉnh giấc.

Hắn mệt mỏi mở mắt, khàn khàn kéo ta vào lòng:

“Sao vậy? Lại mơ thấy bị mụ quản sự bên cạnh Đại phu nhân đánh? Hay mơ thấy ta bỏ rơi nàng rồi?”

Ta không nói một lời.

Chỉ nhắm mắt, đặt cằm lên vai hắn.

Nửa khắc trôi qua.

Ta trở lại phòng nha hoàn, chuẩn bị y phục cho hắn đi vấn an Đại phu nhân.

Trong phòng phu nhân luôn ngập hương trầm.

Từ sau khi Nhị thiếu gia Phó Tiêu phạm tội, bị đày tới Biên ải, Đại phu nhân càng ngày càng ăn chay niệm Phật, trầm hương cũng đốt càng thêm dày đặc.

Phó Hằng Chi ngồi một bên, sắc mặt bình thản, cùng nàng hàn huyên chuyện nhà, thái độ cực kỳ cung kính khiêm nhường.

Nói đến hôn sự của hắn.

Đại phu nhân đưa mắt nhìn về phía ta, ánh nhìn lóe lên một tia sắc bén:

“Thu Thiền theo con nhiều năm như vậy, nay con sắp thành gia, cũng nên thu xếp thỏa đáng cho nó.”

“Nếu không định thu làm di nương, thì hãy sớm tìm cho nó một chốn thích hợp trước khi tiểu thư Hầu phủ gả vào.

Có thể gả cho tiểu sai vặt nào đó, hoặc đưa về trang viên, chớ để nó chen giữa hai phu thê các con mà gây khó xử.”

Phó Hằng Chi thản nhiên đáp:

“Không vội, chờ phu nhân tương lai của con tự xử lý cũng được.”

Đại phu nhân liền biến sắc:

“Thế thì không ổn. Nếu chẳng may tiểu thư tính tình cao ngạo, chẳng phải sẽ làm hại đứa nhỏ này sao?”

Vài lời qua lại, ẩn tàng sắc bén như gươm.

Ta cúi đầu, bàn tay siết chặt trong tay áo.

Đại phu nhân đột nhiên mỉm cười:

“Thu Thiền là đứa ngoan, chịu khó, lại hiền lành.

Lần này Tiêu nhi bị lưu đày tới biên ải, chẳng ai hầu hạ, để con bé đi theo cũng tốt.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Phó Tiêu liền đại biến.

Hắn cười nhạt một tiếng:

“Trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, sao mẫu thân lại nhất định chọn nàng ta?”

“Chính nó xin ta.”

Đại phu nhân dừng lại một chút, giọng mang theo vài phần kiêu ngạo:

“Cũng thật khó cho đứa nhỏ ấy.

Dù hầu hạ bên cạnh con, trong lòng vẫn nhớ thương Tiêu nhi.

Thật hiếm có, thật quý giá.”

Ta cúi đầu, rõ ràng cảm nhận được áp lực quanh thân người bên cạnh ngày một trầm xuống.

Giữa làn khói mỏng lượn lờ, Phó Hằng Chi khẽ bật cười:

“Thu Thiền vẫn luôn ở bên cạnh ta, sao ta lại không biết nàng có người trong lòng?”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Đại phu nhân cười dịu dàng:

“Chính điểm này mới là chỗ đáng quý của đứa nhỏ ấy. Dù vừa gặp đã động tâm với Tiêu nhi, nhưng vẫn tận tâm tận lực hầu hạ con, giữ trọn nghĩa chủ tớ.”

“Giờ con cũng sắp thành gia, tương lai bên cạnh sẽ chẳng thiếu người hầu hạ, chi bằng thành toàn cho tấm chân tình của nó.”

 

Không gian lại chìm trong tĩnh lặng vài khắc.

Một bàn tay âm thầm nắm lấy cổ tay ta.

Phó Hằng Chi chăm chú nhìn ta:

“Tự ngươi nói đi.”

Ta rút cổ tay về, đồng thời lui lại một bước:

“Nô tỳ đã ngưỡng mộ nhị thiếu gia từ lâu, mong được thành toàn.”

Khóe mắt ta khẽ lay động, bắt gặp bàn tay kia khựng lại giữa không trung, khẽ run lên một thoáng.

Đại phu nhân cười cười:

“Lúc ấy ta hỏi khắp phủ, chỉ có mình nó tình nguyện đồng ý. Nếu con không tin, có thể đích thân hỏi thử, chớ cho là ta ép buộc nó.”

Ta nín thở.

Nếu trong lòng Phó Hằng Chi còn có ta một phần vướng bận, nếu lúc này hắn dám đứng ra trước đại phu nhân thừa nhận mối quan hệ giữa ta và hắn, liệu rằng… liệu rằng chúng ta còn có thể cứu vãn?

Nhưng hắn chỉ mặt không biểu tình thu tay về.

Khi ngẩng đầu lần nữa, sắc mặt đã bình thản, khóe môi vương ý cười nhạt nhòa:

“Chẳng qua chỉ là một nha hoàn, có gì đáng lưu luyến? Tùy mẫu thân định đoạt.”

Đ..ọc, full@ tạ,i P//a,g,e “Mỗ-i n,gày~ chỉ* muố.n: là,m c;á~ muố,i!”

Ta khẽ bật cười, mang theo chút đắng cay giễu cợt chính mình.

6.

Ngày mai là ngày tội phạm bị áp giải đến Biên ải.

Đại phu nhân sai mấy a hoàn đi theo ta về thu dọn hành lý.

Trên đường, ta dò hỏi xem rốt cuộc Phó Tiêu phạm tội gì.

A hoàn cầm đầu ngập ngừng chốc lát, rồi thở dài:

“Phạm tội gì đâu, nhị công tử nhà ta là bị Thái tử liên lụy thôi.”

Thì ra là thế.

Phó Hằng Chi lúc rảnh rỗi thường kể cho ta nghe ít nhiều chuyện triều chính.

Tỉ như Hoàng đế ngày càng độc đoán, e ngại Thái tử, muốn lập nhị hoàng tử do sủng phi sinh ra lên thay.

Vì nhổ sạch cánh tay đắc lực của Thái tử, không chỉ giết chết Thái tử thiếu phó, mà những người thân cận với Thái tử cũng đều bị tống giam vào đại lao.

Phó Tiêu chính là một trong số đó.

Ta ngập ngừng chốc lát rồi hỏi:

“Nhị công tử thân với Thái tử lắm sao?”

A hoàn đáp:

“Tất nhiên rồi. Nhị công tử chúng ta từ nhỏ đã nhập cung, do Hoàng hậu nuôi dưỡng, mở miệng học chữ đã làm bạn đọc sách với Thái tử, tình nghĩa từ thuở thiếu thời.”

Ta “à” một tiếng.

Đại phu nhân là muội muội ruột của Hoàng hậu, thường vào cung bầu bạn, tỷ muội tình thâm.

Khi Phó Tiêu chào đời, Hoàng hậu hết mực yêu thương, bèn giữ lại trong cung tự tay nuôi dạy.

Cũng vì thế, Phó Tiêu lớn lên trong cung, rất ít khi về phủ Quốc công, nên ta chưa từng gặp chàng.

Tâm trạng rối bời, ta bắt đầu thu xếp đồ đạc.

Trước kia chỉ thấy trong phòng chật chội, đồ đạc quá nhiều, giờ gom góp mới hay phần lớn đều là của Phó Hằng Chi.

Nào là quần vớ, dây buộc tóc, thậm chí cả mấy bài văn hắn từng ôn thi khoa cử, ta đều thu gọn cẩn thận, giữ lại để sau này hắn dùng tiếp.

Mà đồ đạc thuộc về ta, lại chẳng có bao nhiêu.

Phía sau, cửa bỗng khẽ mở.

Giọng nói lạnh nhạt của Phó Hằng Chi vang lên sau lưng:

“Từ khi nào nàng đã tính chuyện rời khỏi ta?”

Ta cứng người, rồi chậm rãi buông lỏng.

A hoàn của đại phu nhân đều đang ở trong sân, hắn sẽ không dám làm gì ta trước mặt các nàng.

“Trả lời ta.”

Giọng hắn ngày càng lạnh.

“Là từ khi nào ngươi bắt đầu qua lại với đại phu nhân? Lại từ khi nào ngươi gặp mặt Phó Tiêu?”

Thấy ta chỉ im lặng mím môi, Phó Hằng Chi cười lạnh:

“Không nói à? Vậy tức là đã từ rất lâu rồi.”

Ta mệt mỏi lắc đầu, xoay người muốn rời đi.

hắn bước ngang ra chặn đường:

“Thu Thiền, ngươi biết ta ghét nhất là bị phản bội.”

hắn yên lặng nhìn ta vài giây, dường như đang thăm dò phản ứng.

Nhưng ta chỉ lặng lẽ quay mặt đi, không đáp.

hắn bật cười lạnh:

“Tốt lắm.”

7.

Ta vốn tưởng con cháu thế gia không đến nỗi chịu đối đãi như tội phạm thường dân, ít nhất không phải chịu nhiều hình phạt đến thế.

Bởi vậy khi từ biệt đại phu nhân, ta còn chắc nịch thề rằng:

“Chắc chắn sẽ đưa Phó Tiêu trở về an toàn.”

Thế mà đến cổng thành, hai sai dịch lại lôi người ném bịch một tiếng xuống trước mặt ta:

“Người của phủ Quốc công à? Đây, thiếu gia của các người đây.”

Ta kinh hãi cúi xuống nhìn.

Người nằm đó không chút động tĩnh, áo tù loang lổ máu, nửa thân trên để lộ ra những vết thương lật da lở thịt.

Tóc tai rối bời, che khuất gần hết gương mặt.

Tim ta lạnh đi một nửa, run rẩy hỏi:

“Chàng… đã chết rồi sao?”

Sai dịch chẳng mấy quan tâm:

“Chắc vẫn còn thoi thóp, nhưng không lâu nữa đâu. Người chịu trọng hình thế này, đi chưa tới Biên ải đã chết giữa đường rồi.”

Lòng ta trĩu nặng.

Không cam tâm, ta ngồi xuống, vỗ nhẹ lên gương mặt dính đầy bụi máu mà vẫn đẹp đến động lòng người kia.

Chàng không có phản ứng.

Chỉ còn một hơi thở mỏng manh bên chóp mũi.

Ta mượn được chiếc xe đẩy, đặt chàng lên.

Chàng đã bất tỉnh, vậy thì ta sẽ đẩy chàng đi.

Ta lau rửa thân thể cho chàng, mỗi ngày đều thay thuốc, nhìn vết thương trên người dần dần lên da non.

Đám sai dịch bảo ta nên buông tay.

Ta chỉ lắc đầu, vừa đẩy chàng đi, vừa trò chuyện một mình.

Ta kể cho chàng nghe nhà ta gặp hạn hán thế nào.

Cha mẹ vì miếng cơm mà bán nốt mảnh ruộng cuối cùng.

Sau đó vì sợ đệ đệ bị chết cóng, đành đem ta bán cho bọn buôn người đổi lấy than củi.

Mười ngày liền như thế.

Cánh tay đau nhức đến phát khóc.

Tối đến ngủ, ta lại mơ thấy Phó Hằng Chi.

Trong mộng, hắn bắt ta sinh hết đứa này đến đứa khác, rồi đem con ta giao cho người khác.

hắn nắm cằm ta, cười lạnh lẽo:

“Đây là cái giá ngươi phải trả vì dám phản bội ta.”

Đ..ọc, full@ tạ,i P//a,g,e “Mỗ-i n,gày~ chỉ* muố.n: là,m c;á~ muố,i!”

Tỉnh lại, ta ôm cổ thở hổn hển.

Người bên cạnh vẫn không hề động đậy, cứ như một xác chết.

Tâm như tro tàn, ta tuyệt vọng quỳ xuống bên người Phó Tiêu.

“Ta xin chàng, tỉnh lại đi… Nếu chàng không tỉnh, ta cũng chẳng sống nổi nữa… hu hu…”

Ta gục mặt khóc nức nở.

Không ai giúp ta.

Cũng chẳng có kỳ tích nào xảy ra.

Trong nước mắt, ta lôi trâm cài phòng thân từ trong bọc ra:

“Thôi vậy… Dù sao cũng sẽ chết, chi bằng ta tự cho mình một kết thúc gọn gàng…”

Mũi trâm sắc nhọn chỉa về phía ta.

Chưa kịp hạ quyết tâm.

Một bàn tay bỗng giữ lấy cổ tay ta.

Ta ngẩn ra, đối diện ánh mắt mở hé của Phó Tiêu.

8.

Bùa hộ mệnh của ta đã sống lại rồi.

Ta mừng đến phát khóc, quăng trâm sang một bên rồi nhào tới ôm lấy chàng.

Phó Tiêu cứng người, yếu ớt đẩy ra:

“Mặt mũi đầy nước mũi… tránh xa ta ra một chút.”

Ta xấu hổ lau mặt.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap