Trên đường đến chùa cầu phúc, ta tình cờ cứu được một vị lão phu nhân.

Lúc sắp chia tay, bà trao cho ta một sợi dây đỏ, nói rằng có thể giúp ta gặp được nhân duyên tốt đẹp.

Ta vừa định đeo lên, trước mắt chợt hiện ra từng hàng chữ kỳ lạ:

【Đeo mau lên đi! Đây là sợi dây nhân duyên tr ,ói ch ,ặt nam nữ chính đấy, hiệu nghiệm đã được chứng thực! Mẫu thân của nam chính đặc biệt ra tay chọn con dâu, vừa nhìn liền trúng ý nữ chính rồi.】

【Sau khi đeo dây đỏ, nữ chính sẽ nhất kiến chung tình với nam chính. Tuy nam chính ban đầu chẳng có cảm tình, nhưng thành tâm thì đá cũng phải mềm mà, nữ chính dùng chân tình lay động hắn, sau này nam chính làm đến chức Thừa tướng, còn vì nàng mà xin phong nhất phẩm cáo mệnh đấy!】

【Phải đấy phải đấy, nữ truy nam ngọt lắm luôn! Tuy hiện giờ nữ chính có người trong lòng, nhưng tên kia là đ ,oản m ,ệnh, sắp ch ,et trận nơi sa trường rồi. Nam chính của chúng ta mới là chính duyên trời định…】

Ta nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trong tay, lòng ngổn ngang, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

Lúc ấy, thứ muội bất chợt tiến lại, giọng điệu lạ lùng nói:

“Rõ ràng là hai ta cùng nhau cứu người, cớ sao lão phu nhân chỉ tặng quà cho đại tỷ?”

“Nghe đâu nhi tử bà ấy là tân khoa trạng nguyên, chẳng lẽ coi trọng tỷ làm con dâu rồi? Tiếc là bà ấy không hay biết, tỷ đã có hôn ước, lại sắp gả cho một tên võ tướng th ,ô k ,ệch…”

1

Hôm nay ta đến đây là để dâng hương cầu phúc cho vị hôn phu của mình.

Trên đường lại bắt gặp một lão phu nhân đang ngồi bên vệ đường, sắc mặt đ ,au đ ,ớn.

Thấy vậy, ta chủ động xuống xe hỏi han.

Mới hay bà cũng muốn lên chùa Tướng Quốc dâng hương, chỉ là không may trẹo chân giữa đường, lại chỉ đi một mình, không biết xoay sở ra sao.

Đã thế thì chi bằng tiện đường đưa bà một đoạn, cùng đến chùa Tướng Quốc, còn sai người hầu đi tìm người nhà bà ấy, bảo họ tới tận chùa đón là được.

Thế nhưng, muội thứ của ta, Tạ Ninh Phương, ban đầu lại tỏ vẻ bất mãn khi ta mời người lạ lên xe.

Ấy vậy mà vừa nghe nói nhi tử của lão phu nhân là tân khoa trạng nguyên, muội ấy liền lập tức trở nên ân cần, suốt dọc đường không ngớt lời tán tụng lão phu nhân, bóng gió hỏi han về vị trạng nguyên kia.

Ta biết, muội ấy đã để mắt đến người ta rồi.

Chỉ là ta cũng chẳng buồn để ý, mặc kệ nàng.

Chẳng ngờ được, lúc sắp xuống xe, lão phu nhân lại đưa cho ta một sợi dây đỏ, nói rằng có thể giúp ta cầu được nhân duyên tốt lành.

Ta vốn cũng chẳng mấy để tâm, chỉ nghĩ đó là lời chúc đẹp đẽ của người lớn tuổi.

Nhưng vừa chợt nhớ tới người trong lòng, liền có ý định đeo dây đỏ ấy.

Nào ngờ, ngay khoảnh khắc ấy, từng dòng chữ k ,ỳ qu ,ái lại hiện ra trước mắt.

Nơi đây là Phật môn thanh tịnh, dù những dòng chữ ấy xuất hiện có chút qu ,ỷ d ,ị, nhưng nghĩ bụng, hẳn không phải là tà vật h ,ại người.

Ta bất giác tin vài phần.

Đúng lúc ấy, Tạ Ninh Phương lại ra giọng châm chọc, còn cố tình hạ thấp vị hôn phu của ta.

Tâm niệm xoay chuyển, ta lập tức đưa tay, nhanh chóng buộc sợi dây đỏ vào cổ tay nàng.

“Muội nói gì vậy, tỷ đã có hôn ước, đương nhiên không tiện nhận một lễ vật có ý nghĩa đặc biệt như thế này. Vừa rồi ta thấy muội cùng lão phu nhân chuyện trò rất hợp, có lẽ là hữu duyên, vậy thì tặng lại muội, chỉ mong muội sớm ngày thành đôi kết tóc.”

Ta cười dịu dàng, tay lại nhanh nhẹn thắt chặt nút chết cho sợi dây.

【A, không phải chứ, cứ thế mà đưa đi rồi, nữ chính ng ,ốc quá! Chẳng phải đã đưa chính duyên của mình cho người khác rồi sao? Ghép cặp nữ phụ với nam chính làm gì chứ?】

【Chắc là không sao đâu, dù sao cũng chỉ là nữ phụ đơn phương nam chính thôi, nam chính vốn không thích loại người đeo bám dai dẳng. Nữ phụ ấy thì ham phú quý, căn bản không có chân tình, nam chính chắc chắn sẽ không rung động đâu.】

【Yên tâm, ban đầu nam chính cũng ghét nữ chính mà, kiểu giống Tương Cầm với Trực Thụ ấy, nữ chính theo đuổi si tình, dùng hành động cảm hóa nam chính rồi mới có được sủng ái. Nữ phụ hám danh lợi thì sao sánh được với nữ chính cơ chứ…】

Những dòng chữ cứ hiện lên rồi biến mất, có không ít câu ta chẳng hiểu rõ.

Nhưng trong lòng đã dấy lên nghi hoặc.

Sợi dây đỏ ấy thật sự linh nghiệm như lời nói kia sao? Chỉ cần đeo vào là có thể khiến Tạ Ninh Phương động tâm với trạng nguyên kia?

Nhìn Tạ Ninh Phương đang mân mê sợi dây đỏ, mặt mày đắc ý, không hề có chút biến hóa nào, ta bèn thử dò hỏi:

“Muội cũng đã lớn rồi, chẳng hay đã có người trong lòng chưa?”

“Nếu thật sự có, sao không sớm định thân, phụ thân thương muội như vậy, chắc chắn sẽ chọn cho muội một tấm chồng tốt.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap