08

Chấn thương cơ xương thì phải mất cả trăm ngày để hồi phục. Sau một tuần nằm viện, tôi tập tễnh xuất viện.

Tôi trở về quê cũ của gia đình ở vùng nông thôn, nơi có một vạn hai ngàn đồng giấu trong gạch bùn.

Đó là số tiền bà nội để lại cho tôi trước khi bà qua đời. Bà rất có tầm nhìn xa, lo lắng rằng sau khi bà đi, cuộc sống của tôi sẽ không dễ dàng.

Bà nội có dáng người nhỏ bé thực sự yêu thương tôi, bà sẽ đi xe rất lâu để đến thăm tôi, thậm chí sợ rằng Kỷ Tang Ninh sẽ bắt nạt tôi nên còn cho cô ta tiền tiêu vặt để lấy lòng. Tôi bẻ viên gạch dưới gầm giường ra, lấy số tiền được bọc trong nhiều lớp khăn.

Nước mắt tôi không ngừng trào ra, ôi! Giá như tôi có thể tái sinh sớm hơn, bà chưa kịp hưởng hạnh phúc từ tôi.

Kiếp trước, tôi cũng nhờ số tiền này mà sống sót, tôi dùng nó để mua hàng về bán ở chợ trong thời gian học đại học, nhưng chỉ đủ sống qua ngày, muốn mở cửa hàng online nhưng lại sợ mất hết vốn, không còn gì để sống.

Kiếp này không cần phải phiền phức như vậy, tái sinh mà, vẫn có chút lợi thế về thông tin.

Tôi cũng có nghiên cứu về cổ phiếu, những năm qua có vài mã cổ phiếu tăng đột biến mà tôi vẫn còn nhớ.

Tôi mang theo chứng minh nhân dân, đến ngân hàng làm một thẻ ngân hàng, rồi mua một chiếc điện thoại cũ nhưng dùng tốt hơn trên mạng. Trước khi tôi vào học lại, số tiền đó đã biến thành hơn hai mươi bảy ngàn đồng. Tôi ngay lập tức cảm thấy tự tin hơn.

Thật tuyệt, tiền làm người nhát gan trở nên mạnh mẽ. Và vào lúc này, mẹ tôi để buộc tôi phải nhượng bộ, đã suốt hai tháng không cho tôi một xu nào.

Tôi muốn được vui vẻ tận hưởng tự do, liền quay trở lại ngôi nhà cũ của bà nội để sống.

Bố tôi đi công tác về, hỏi tôi đã sống thế nào trong thời gian qua.

“Sao vậy, bố tò mò sao con chưa ch,et à, người bố yêu quý?”

“Chỉ Y, con có thể đừng nói những lời sắc bén như vậy không? Bố không biết…”

“Ôi trời! Bố mãi mãi không biết, nếu con thật sự ch,et đói, cỏ trên mộ con cao ba mét rồi, bố có lẽ còn khóc nhầm mộ.”

“Thôi, bố không muốn cãi nhau với con về chuyện này, con định làm gì tiếp theo? Học lại cũng cần tiền mà, đừng cãi nhau với mẹ con nữa.”

Ông nói rồi định rút tiền cho tôi, tôi nhanh chóng nhảy lùi lại xa: “Ôi không! Con không nhận đâu! Các người còn ác hơn cả cho vay nặng lãi, đến lúc đó lại bắt con trả bằng mạng sống, con không dám nhận đâu.

Nói gì thì nói, đây là tiền của Ninh Ninh bảo bối, con thậm chí còn không dám nhìn.”

“Châu Chỉ Y, con còn muốn làm loạn đến bao giờ? Không có tiền, con đã sống thế nào trong thời gian qua?”

“Bây giờ bố mới nhớ ra hỏi con sống thế nào à? Các người không biết sao? Giờ cả thành phố đều biết con còn thua kém cả trẻ mồ côi, trẻ mồ côi mỗi tháng còn được trợ cấp 1.200 đồng từ nhà nước đấy! Mọi người đều thương xót con, mỗi ngày con mang bát ra ngoài, là có người rủ lòng thương cho ăn…”

Tôi càng nói, mặt ông càng khó coi, đến cuối cùng, trong mắt ông còn hiện lên một chút áy náy. Tiếc là tôi không cần điều đó.

Tôi đổi giọng, tiếp tục nói mỉa mai: “Ôi! Bố à, bố thật sự là người trong họa gặp phúc đấy, nhanh lên, sinh thêm vài đứa cho nhà họ Kỷ, giờ xã hội ai cũng biết các người sinh nô lệ cho nhà họ Kỷ, sau này những nô lệ này lại đi than thở để lấy lòng thương, các người thậm chí không cần cho chúng cơm thừa, đây là một món lời một vốn bốn lời đấy! Bảo bối Ninh Ninh sẽ lại hạnh phúc đến ch,et mất thôi!”

Bố tôi không thể chịu nổi nữa, để lại hai ngàn đồng rồi bỏ chạy.

Haha! Ai mà cần chứ, ngay ngày hôm sau tôi đã gửi trả lại cho ông qua bưu điện.

Trên đó còn dán một mẩu giấy nhắn nhủ đầy yêu thương: 【Người bố tốt nhất trên thế giới, không hiểu sao bố lại thay đổi đột ngột, khiến con lo lắng rằng bố yêu quý của con có bị trúng tà không, thê nhưng lại muốn làm một người cha thật sự. Nhưng bố ơi! Bố phải hiểu rõ thân phận của mình, bố có quyền sử dụng tiền của mình không? Bố có cần quan tâm đến con mình không? Bố đâu phải là người đàn ông bình thường, bố là một con rể thép kia mà! Bố sinh ra là nô lệ, chứ không phải để yêu thương đứa con của mình. Hôm nay bố dám thưởng hẳn hai ngàn đồng cho nô lệ, ngày mai bố còn dám không phục vụ nhà họ Kỷ nữa không? Đến lúc đó bảo bối yêu quý của bố giận bố, bố lại đổ lỗi cho con sao?】

Tôi nói có người cho ăn là thật đấy, khi trở về làng, mọi người chắc đã biết chuyện của tôi, có rất nhiều người mời tôi đến nhà họ ăn cơm.

Tôi cảm động lắm, cảm giác như một cái xác thối rữa bỗng nhiên được chiếu sáng bởi ánh nắng, ấm áp vô cùng. Như thể tôi đã trở lại khoảng thời gian khi chưa phát điên.

Nhưng tôi không cần phải ăn cơm của người khác, trước khi bà nội qua đời, bà đã để lại 3.000 cân lúa trong kho thóc cho tôi.

Bà thật sự rất sợ tôi bị đói, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bà còn nắm chặt tay bố tôi, dặn ông không được bán số lúa đó. Bố tôi đã đồng ý, bà mới nhìn tôi một cái rồi nhắm mắt lại. Sau đó không lâu, mẹ tôi nói lúa để lâu sẽ hỏng, không đáng tiền. Thế là bà cùng bố tôi đã bán hơn một nghìn cân. Đến khi bố tôi liên tục gặp ác mộng, thấy bà nội hỏi tội trong mơ, ông mới không dám bán nữa.

Sau đó họ cũng không bao giờ quay lại ngôi nhà cũ nữa, chỉ có tôi mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và hè quay về dọn dẹp, tôi không muốn thấy ngôi nhà cũ này mục nát, tôi luôn cảm thấy nếu dọn dẹp sạch sẽ, như thể bà vẫn còn ở đây.

Lúa trong kho đã để hơn ba năm rồi, bà nội cũng đã ra đi hơn ba năm.

Tôi mang theo một cái sọt, đến sân đ,ập lúa trong làng để xay thành gạo, rồi về nhà nấu cơm. Cải thìa mà bà nội trồng ở sau núi vẫn phát triển tươi tốt, cộng thêm trứng gà mà dì trong làng tặng, tôi nấu món trứng chiên với cải thìa.

Trước di ảnh của bà, tôi cũng đặt một phần cơm, như thể bà vẫn đang ăn cơm cùng tôi.

“Bà ơi, sao con không thể quay về sớm hơn chút nhỉ?”

Trong sân, bà nội còn trồng bảy cây đào, trước đây không ra quả nhiều, nhưng năm nay lại kết trái rất sai. Mỗi cây cho thu hoạch khoảng hai ba trăm cân đào, công việc hàng ngày của tôi là buổi sáng đi chợ bán đào, buổi chiều về nhà cũ ăn cơm, đọc sách. Buổi tối thì xem cổ phiếu.

Bố tôi biết chuyện bán đào thì có đến tìm tôi một lần, khen tôi: “Y Y, bố biết con đã trưởng thành, biết tự kiếm tiền, nên không cần tiền của bố. Mẹ con cũng rất quan tâm đến con…”

“Lại tự cảm động đấy à? Bố yêu quý của con, bố có biết tại sao năm nay cây đào lại ra nhiều quả như vậy không? Bà nội nói vì bố đối xử quá tốt với con, nên để cây đào kết nhiều quả thưởng cho bố đấy!”

Tôi cười tươi nhìn ông nói. Bầu trời buổi chiều vàng vọt đến đáng sợ, bóng cây lay động, tiếng chim kêu xa xăm vọng lại. Ông lo sợ nhìn ngôi nhà cũ, để lại một câu “Bố còn có việc” rồi bỏ đi.

Sợ ma à?

Tôi không sợ đâu! Thật sự muốn gặp một lần, nếu không thì sống trên đời này cô độc quá.

09

Rất nhanh chóng, kỳ học mới đã bắt đầu, tình huống của tôi khá đặc biệt.

Mặc dù không tham gia kỳ thi đại học, nhưng điểm kiểm tra định kỳ và điểm thi cuối kỳ trước đây của tôi cũng không tệ. Các giáo viên trong trường đã chủ động tìm đến tôi, một mặt là đề nghị miễn học phí, mặt khác còn có thể tài trợ sinh hoạt phí cho tôi.

Tôi từ chối, bảo họ để dành cho những người cần hơn. Họ hỏi tôi sẽ sống thế nào, tôi bịa rằng mình đã trúng 10 vạn đồng từ việc mua vé số cào.

Vì nếu nói về chuyện cổ phiếu, chắc chắn lại phải giải thích thêm rất nhiều.

Giáo viên rất cảm động trước hành động của tôi và dặn tôi giữ bí mật về việc trúng thưởng, vì cô cũng biết phần nào chuyện đã xảy ra trong kỳ thi đại học. Cuối cùng, học phí đã được miễn, sinh hoạt phí thì dành cho một bạn khác có hoàn cảnh khó khăn hơn.

Ngay khi bắt đầu học kỳ mới, tôi đã gặp Tạ Yến Lễ trong lớp học mới.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, nhìn nhau là thêm tức. Anh ta đi thẳng đến chỗ tôi, gõ lên bàn tôi và nói: “Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Dựa vào đâu? Anh bảo tôi ra thì tôi phải ra à?” Tôi lườm anh ta một cái.

“Được thôi, nếu cô muốn nói ở đây cũng được, không sợ mất mặt thì cứ việc, dù sao cô cũng là con gái, làm hại một cô gái khác mang tiếng xấu, lương tâm cô không cắn rứt à?”

“Người ta cần gì phải cắn rứt lương tâm? Chỉ vì nói sự thật thôi sao? Người chiếm chỗ của người khác thì không có lương tâm, giữa đêm khuya quấy rầy một thí sinh sắp thi đại học thì không có lương tâm, người lợi dụng cơ hội mà không biết xấu hổ thì không có lương tâm, chúng tôi là người bình thường, tại sao phải cắn rứt lương tâm? Thật xui xẻo khi phải học cùng lớp với loại người như anh.” Người nói là bạn cùng bàn của tôi, Trần Khê, một cô gái nhỏ nhắn dễ thương, có lẽ không giỏi cãi nhau, nói xong những lời này, mặt cô ấy đỏ bừng.

Trước đây Tạ Yến Lễ luôn có hình ảnh là một học bá đẹp trai, lễ phép, chưa ai từng mỉa mai anh ta như vậy. Anh ta bị cô ấy phản bác đến mức không nói được gì, tức giận đá đổ bàn học bên cạnh.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap