Tạ Yến Lễ đau đến mức nghiến răng nghiến lợi. Anh ta mất một lúc mới hồi phục lại, nhưng có vẻ vẫn chưa hả giận, anh ta tiến lại gần, nắm lấy tóc tôi, ép tôi nhìn thẳng vào anh ta, rồi lại tát tôi mấy cái. Đầu tôi ngày càng choáng váng, sức phản kháng cuối cùng cũng dần mất đi.Tôi bị anh ta kéo lên sân thượng.
Anh ta bóp chặt cổ tôi và nói: “Y Y, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không làm tổn thương nhau nữa, cùng nhau sống hạnh phúc, được không?”
Tôi không nói gì, vẫn cố gắng vùng vẫy. Anh ta từng bước kéo tôi đến mép sân thượng. Ngay lập tức tôi hiểu được ý định của anh ta: Anh ta muốn nhảy cùng tôi.
Thật điên rồ! Nếu tôi có thêm một cơ hội nữa, tôi chắc chắn sẽ gi,et anh ta ngay từ đầu.
Khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, giọng nói của Trình Nghiễn Xuyên đột ngột vang lên: “Tạ Yến Lễ, anh thả cô ta ra, mọi điều kiện khác chúng ta đều có thể thương lượng.”
Anh ấy cẩn thận nhìn tôi đang bị Tạ Yến Lễ khống chế.
“Haha! Anh cũng đến đây rồi! Anh dám đến! Trình Nghiễn Xuyên, điều tôi hối hận nhất là từng coi anh là anh em, tại sao anh lại phải khoe khoang tặng cặp đồng hồ ch,et tiệt đó? Nếu anh không đến, tôi đã không mất kiểm soát như vậy với cô ấy? Tôi và cô ấy sẽ không đi đến bước đường này?”
Tạ Yến Lễ và Kỷ Tang Ninh đúng là một cặp trời sinh, không ai đổ lỗi cho bản thân mà luôn đổ lỗi cho người khác. Trình Nghiễn Xuyên dường như không hiểu anh ta đang nói gì. Nhưng anh ấy đã chọn cách làm theo lời anh ta.
“Vậy nên người mà anh hận nhất là tôi đúng không? Vậy người mà anh nên trả thù nhất là tôi. Thả cô ấy ra, tôi sẽ để anh trả thù.”
“Trình Nghiễn Xuyên! Đây không liên quan gì đến anh, không liên quan một chút nào đến anh.” Tôi mất kiểm soát hét lên.
“Chậc chậc chậc! Hai người thật sự đã yêu nhau rồi nhỉ? Thú vị! Thú vị!”
Anh ta dùng một tay kéo tôi, tay kia ném một con dao găm về phía Trình Nghiễn Xuyên và nói: “Vậy anh hãy tự đâm mình hai nhát, tôi sẽ suy nghĩ lại! Nếu không, tôi sẽ đẩy cô ta xuống ngay bây giờ.”
Trình Nghiễn Xuyên nhặt con dao lên, chỉ nhìn tôi một lần, rồi không do dự đâm thẳng vào người mình.
Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng. Nước mắt tự nhiên lăn dài. Nhát dao đó làm chiếc áo len màu be của anh ấy thấm đầy m,áu tươi.
“Mau lên, tiếp tục đi!” Tạ Yến Lễ hứng khởi thúc giục.
Nhát dao thứ hai nhanh chóng rơi xuống. Anh ấy gần như không thể đứng vững, quỳ gục xuống đất.
Tạ Yến Lễ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của anh ấy, lao đến và bóp cổ anh ấy, nói: “Anh không phải rất giỏi sao? Anh không phải rất ngầu sao? Sao bây giờ lại như một con chó ghẻ ch,et dở thế này?”
“Cuộc đời tôi đã mục nát đến tận cùng, tại sao các người lại có thể sống tốt? Tại sao? Tất cả chúng ta cùng…”
Chưa kịp nói hết, anh ta đã bị tôi nhặt con dao dưới đất đâm thẳng vào lưng. Anh ta kinh hoàng quay lại nhìn tôi.
Dây thừng trói tôi đã bị tôi giật đứt, đổi lại là tôi đã bẻ gãy ngón tay cái bên trái. Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa. Tôi không thể bận tâm đến bất cứ điều gì khác nữa. Tôi lảo đảo chạy về phía Trình Nghiễn Xuyên.
Cơn đau dữ dội ở tay dường như tê liệt vào lúc này. Tôi nhẹ nhàng đỡ anh ấy dậy, nhìn đôi mắt anh ấy đang dần khép lại, tôi hét lớn: “Có ai không! Cứu người! Nhanh lên!”
Tôi cố gắng dùng tay bịt chặt vết thương đang chảy m,áu của anh ấy.
Nhưng m,áu cứ như một dòng sông vỡ đê, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ tay tôi. Mắt anh ấy sắp khép lại rồi.
Tôi khóc lóc cầu xin anh ấy: “Trình Nghiễn Xuyên! Tôi xin anh! Xin anh đừng nhắm mắt lại được không? Xin anh hãy cố gắng chịu đựng! Tôi sợ lắm rồi…”
18
Trình Nghiễn Xuyên đã được cấp cứu suốt sáu tiếng đồng hồ mới thoát khỏi cơn nguy kịch. Lần gần nhất tôi sợ hãi đến như vậy là khi bà nội tôi qua đời. May mắn là cuối cùng mọi thứ đã ổn, anh ấy đã vượt qua được.
Trần Khê đã đến thăm chúng tôi vài lần, nước mắt rơi như mưa vì sợ hãi.
Tình trạng của tôi không nghiêm trọng lắm, chỉ có vài vết bầm tím do bị đ,ánh, và ngón tay cái bên trái đau nhức, không thể sử dụng mạnh được.
Vào ngày thứ ba nằm viện, anh ấy có thể ăn được một chút thức ăn lỏng. Tôi đã nhờ người nấu cháo nhạt và mang đến cho anh ấy. Tôi đút cháo cho anh ấy bằng một tay.
Nhìn thấy dáng vẻ vụng về của tôi, anh ấy không nhịn được mà lên tiếng: “Chủ tiệm Châu giàu có thế, cần gì phải tự tay làm, bỏ tiền ra thuê người là được rồi.”
Không ngờ anh ấy lại nhỏ mọn đến vậy, đến giờ vẫn nhớ chuyện tôi từ chối anh ấy trước đây. Nhưng nhìn đôi môi tái nhợt của anh ấy, dù kỹ năng nói móc của tôi đã đạt đến mức cao siêu, tôi cũng không thể nói ra lời châm chọc. Chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành anh ấy: “Người khác làm sao tôi yên tâm được chứ?”
“Không có gì phải lo lắng cả, đừng nhầm lẫn giữa ân tình và tình cảm. Em vẫn chưa có bạn trai, cẩn thận kẻo bạn trai tương lai của em khó chịu đấy.”
“Ừ nhỉ!”
“Em…!”
Anh ấy quay mặt đi, không thèm nhìn tôi nữa.
Tôi đặt muỗng xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tai anh ấy và nói: “Vì vậy, tôi đã cẩn thận tự hỏi bản thân, làm sao có thể chỉ là ân tình được? Chính vì thích quá nên mới không dám dễ dàng đưa ra quyết định mà!”
Tai anh ấy dần dần đỏ lên, nóng bừng trong lòng bàn tay tôi. Tôi đã nói đến vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa quay đầu lại.
Tôi cúi xuống nhẹ nhàng lại gần, hôn lên tai anh ấy, rồi hôn lên cằm anh ấy.
Anh ấy ngạc nhiên quay lại nhìn tôi, tôi lại hôn lên môi anh ấy.
“Trình Nghiễn Xuyên! Cảm ơn anh!
“Cảm ơn anh đã kiên cường vượt qua.
“Cảm ơn anh vì đã nhiều lần tiến về phía em.”
19
Tạ Yến Lễ bị kết án hai mươi năm tù cho những tội lỗi của mình. Ngoài việc Kỷ Tang Ninh quấn khăn che đầu đến thăm anh ta, không còn ai quan tâm đến số phận của anh ta nữa.
Những tội ác mà anh ta phạm phải đã có pháp luật xử lý, còn chúng tôi cần bắt đầu một cuộc sống mới.
Đôi khi con người không nên tự nhốt mình trong rào cản tự tạo ra. Tôi đã cố ý cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ. Tôi không muốn nhớ lại những chuyện không hay, hay biến mình trở nên sắc bén và điên cuồng.
Về vấn đề tiếp theo với bố mẹ, tôi đã giao phó cho các cơ quan chức năng liên quan. Hàng tháng sẽ có người gửi cho họ một khoản tiền sinh hoạt, tôi không còn tiếp xúc trực tiếp với họ nữa.
Điều bất ngờ là, sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời xin lỗi từ mẹ.
Bà đã điên cuồng tìm tôi, mất rất nhiều thời gian mới biết tôi học đại học ở đâu.
Bà khao khát được gặp tôi, nhưng khi bà đến, tôi và Trình Nghiễn Xuyên đã rời khỏi Bắc Kinh.
Trình Nghiễn Xuyên đi du học, tôi cũng nhân cơ hội đó để quản lý công việc ở nước ngoài, đồng thời thay đổi môi trường để thư giãn tinh thần.
Bà đã tìm kiếm tất cả những người bà có thể nhờ cậy, thậm chí còn tìm đến Trần Khê.
Theo lời Trần Khê, mẹ tôi có vẻ rất lạ, bà liên tục hỏi đi hỏi lại liệu tôi có còn sống hay không.
Bà nói rằng chỉ muốn gặp tôi một lần, chỉ một lần thôi là đủ. Tôi đã không đồng ý. Chỉ nhờ người chuyển đến bà một câu: “Mạng sống thuộc về mẹ, con đã trả lại một lần rồi, kiếp này không cần gặp lại nữa.”
Tôi biết rất ít về những chuyện sau này, chỉ biết rằng bà đã đuổi Kỷ Tang Ninh ra khỏi nhà. Bà đã viết rất nhiều lá thư muốn gửi cho tôi, nhưng không có địa chỉ của tôi. Quá muộn rồi, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Tôi nhất định không ngoảnh lại.