Chương 2: Cảm Giác Dần Thất Vọng Về Chồng Là Như Thế Nào
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pwjdzjOWV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
6
lâu sau khi trạng thái WeChat, cuộc gọi của Thẩm Chiêu đã đến.
em ở đâu?”
“Ở lộ
Thẩm Chiêu tỏ ra hối hận và tự trách: “Anh quên mất hôm nay là nhật của
Tôi một muỗng kem đưa vào miệng: “Hừm, đang định tối nay về sẽ phạt anh cho ra
“Lỗi của anh, lỗi của anh, tùy em phạt!” Thẩm Chiêu liên xin lỗi, “Em đang ở anh đón em.”
Tôi trí hiện cho anh ta.
Linh Dương ngồi đối diện, nhìn bàn một lúc rồi mới do dự hỏi tôi: “Chị, anh ta ở với người khác không?”
“Đúng tối nay anh ta tổ chức ăn mừng cho ta, quên cả sinh của chị.”
Dương Chi mím môi, cố gắng tìm lời ủi tôi: “Chị buồn.”
Tôi ăn hết cả đĩa bánh kem: “Không không được, nên chỉ còn cách em để mừng sinh nhật cùng chị.”
Mặt Linh Chi đỏ lên rõ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: “Em rất vinh hạnh.”
Thẩm Chiêu sắp đến nơi, tôi chuyển tiền cho Linh Dương Chi: “Cảm ơn về chiếc bánh bé cưng.”
Tôi ôm bó lên: “Còn bó hoa này nữa, rất thích, có mang về không?”
Linh Dương Chi gật nhiên được, vốn dĩ là em tặng chị mà.”
“Tối cảm ơn em.” Tôi xoa cậu ấy: “Có rảnh sẽ đến phòng vẽ tìm
ấy hiếm khi tỏ ra một chút bỉnh, tránh tay “Đừng xoa đầu, em không phải trẻ con nữa.”
Xe của Thẩm Chiêu đỗ ở trạm. Anh ta gọi tài lái xe, ghế phụ có Hà đang ngồi. Cô ta rất tự nhiên mà cười chào tôi: “Lâu rồi không gặp, An
Tôi ôm bó hoa, nhẹ nhàng đầu cô ta: “Chào cô
Sau đó mở ghế sau, Thẩm Chiêu ngồi trong trông như đã uống khá nhiều mặt hơi đỏ. Anh ta nhìn bó hoa trong tay tôi: “Ai tặng vậy?”
Tôi tựa anh ta, đặt hoa vào lòng anh, xoay qua xoay lại để “Đẹp không?”
“Đẹp.” Anh ta vuốt ve những mại, lại hỏi: “Ai tặng vậy?”
“Một cậu tặng, em rất thích.”
Thẩm Chiêu hôn nhẹ lên trán tôi, thì thầm xin lỗi: lỗi, quên mất ngày quan trọng như vậy.”
bảo anh không biết chạy đâu.”
Tôi chọc chọc vào ngực anh ta, nhỏ giọng móc: “Em đói bụng chờ anh mãi, người trong quán nhìn em như nhìn một
mắt anh ta càng thêm áy náy: “Em phải chứ.”
không thèm.” Tôi chẳng ai, ghé sát tai Thẩm Chiêu nhỏ giọng nói, “Em muốn anh tự nhận ra, rồi bù đắp cho em.”
“Nếu không phải cậu bé kia có thời tối nay em đã đơn một mình rồi.”
Thẩm Chiêu đã có vài phần nắm lấy tay tôi, ánh mắt mơ hồ: “Anh sẽ bù đắp cho em, cho anh biết em muốn
tay qua cổ anh ta, hôn nhẹ lên má anh và thì thầm: “Em ông xã của em.”
Anh ta mạnh hơn, siết chặt “Tửu Tửu…”
Hà Mẫn im ở phụ.
đến khi cô xuống xe và đi vòng qua cửa sổ ghế sau.
Chiêu nắm chặt tay tôi, tựa vào vai ngủ thiếp đi.
Mẫn túi ngoài xe, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô ta.
Tửu, hôm nay Tổng Giám đốc Thẩm đã uống đỡ rượu cho nhân viên nhiều, nếu có thể, tối nay chị hãy nấu ít canh rượu cho anh ấy uống trước khi ngủ, sáng mai sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi chân thành cảm ơn: ơn cô, tôi sẽ giao cho cô việc, những việc vặt như thế này ấy khá rành.”
Nụ trên khóe miệng cô ta lập mất.
Tôi chào biệt cách thân thiện: “Cô Hà đi đường cẩn thận, ngủ ngon.”
kéo khóe miệng: “Chúc ngon.”
Uống rượu cho
Công ty bao nhiêu viên, ai đủ tư cách để chủ phải uống đỡ rượu?
đẩy Thẩm Chiêu ngủ bên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm vụt qua, mỉm cười lạnh lùng không lời.
Một người phụ nữ một con chó chuyên chui vào nhà người khác thì không để giữ lại bên mình.
Anh ta có thể thoải mái chạy ra ngoài rồi muốn làm của ai thì chó của người
Nhưng đã chạy ra đừng bao giờ mơ lại nhà này.
Tôi vuốt nhẹ đôi chân mày của đàn ông
tôi thì sẽ phải chịu ngàn mũi tên xuyên tim.
7. Đến ngày hôm sau anh ta mới nhớ ra và hỏi tôi: “Tửu Tửu, qua… ai cùng em sinh nhật vậy?”
Tôi đắp mặt trước gương: “Cậu bé trong phòng vẽ chị, anh có nhớ không? Cao còn trẻ lắm.”
Thẩm cố gắng nhớ lại, trông rất nỗ lực nhưng có lẽ mãi cũng không
Vì ta đã một năm rồi không phòng vẽ của chị tôi.
Tôi chuyển hướng sự chú ý của ta: Chiêu, giúp em phun cho bó hoa được không?”
Ý nghĩ bị cắt ngang nên rất anh liền theo.
Như đã hứa tối qua, nay Thẩm Chiêu hết việc để ở bên tôi.
sự được không?” Tôi cau mày, lo không yên: “Có làm nải công việc của anh không?”
Thẩm im lặng một lúc rồi kiên quyết nói: “Công quan mấy cũng không bằng vợ.”
“Hôm nay anh sẽ ở bên muốn đi đâu chúng ta đi đó, em vui.”
“A Chiêu!” Tôi vui mừng lấy anh: “Anh là tuyệt vời!”
Anh bất thở dài: “Sao dễ hài lòng
“Em đâu có dễ hài lòng.” Tôi chưa giờ tiếc những ngọt ngào: “Vì yêu anh nên mọi chuyện đều coi anh là quan nhất.”
“Tửu thật ra cũng cần vậy.”
Ánh mắt ấm áp xúc động nhưng lời nói lại vô cùng lý trí: “Anh cũng yêu em, nhưng vợ chồng là một nhất nhưng cũng là hai cá thể độc lập, em cũng nên coi trọng bản thân mình.”
Tôi nhìn anh: “Đúng vậy, chúng ta là một thể thống nhất nhưng cũng là cá thể độc nên anh có gì em cũng nên như vậy mới công bằng, phải không nào?”
Thẩm Chiêu không được ý trong lời tôi, gật đầu ý: “Phải.”
8
Tôi nói với Chiêu muốn đi nghỉ dưỡng, địa điểm lịch đã chọn xong rồi.
Anh ta không hỏi nhiều về cụ thể sẽ đâu, sắp xếp công việc xong cùng tôi lên
Ngày tôi chụp hai vé máy bay lên WeChat: du lịch tuần trăng mật của nhà Hoa Quả.”
Không lâu bạn bè đồng loạt nhấn thích bình luận khen ngợi, ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của chúng tôi vẫn ngọt ngào bao năm.
Tôi điện thoại, đeo mặt nạ khi máy bay cánh.
Chuyến đi dài ngày, ba điểm.
Đến ngày tư, và Thẩm Chiêu mới đến điểm thứ hai.
Anh ta y đang bơi thì điện thoại reo tôi cầm thoại lắc lư bể bơi: “Có điện thoại.”
Anh ta bơi nhanh về phía đầu lên khỏi mặt nước, tháo kính bơi nhìn thoáng qua tên người gọi, rồi nói: “Em nghe đi.”
“Tiểu Ngô gọi anh chắc việc việc, em nghe cũng không biết nói
Khi anh ta lên bờ, khăn tắm đã bị sẵn.
Thẩm Chiêu nhận thoại, ngón tay cái dừng trên màn hình vài rồi mới “Alo?”
Vừa điện thoại lau đầu, anh ta bước về phía ban công lớn.
Gió tối thổi tan thanh anh.
Tôi nằm trên ghế lư, lật từng trang thực đơn đặc sản của khách sau khi xong thì lướt Weibo.
Hà Mẫn không trước vừa đăng Weibo mới: “Tối đón nhận thử mới!”
Kèm theo một biểu nỗ lực của một chó nhỏ.
Dưới bình fan hỏi cô ta thử thách cô ta trả lời: “Chuyện công việc.”
khen ngợi: “Chị thật tận
Lúc ăn tối, Thẩm Chiêu hơi đãng.
Tôi kể về trình tiếp Thẩm Chiêu vừa nghe vừa thỉnh thoảng cúi xuống xem thoại.
anh ta điện lần thứ ba, tôi cố tình dừng lại không nói nữa.
Thẩm Chiêu nhận điện thoại sang một bên, cầm dĩa trước mặt tôi để cắt thịt bò, như không có chuyện gì hỏi: “Sao đột nhiên dừng thế?”
Tôi chống cằm nhìn anh: “Anh hình như nghe, chú toàn vào điện thoại, trong đó báu vật gì à?”
Dao cắt dừng lại một chút, ta cười rồi đặt điện thoại trước mặt tôi: “Có chút em xem có báu vật không.”
“Điện thoại em mới có báu vật, nhưng không cho anh xem Tôi cầm điện thoại của anh ta, mở máy ảnh và cười tươi:
“Đã đến đây rồi, để chụp cho anh tấm ảnh của vợ
Khi điện thoại lên, tôi hỏi: “A Chiêu, lâu rồi chúng không chụp ảnh nhau.
ta vốn không thích chụp có chút ngùng: “Thôi đi.
Tôi bấm chụp, ghi khoảnh khắc anh ta cắt thịt bò tôi.
Tối mười giờ, tôi và vào nhau xem phim.
thoại anh reo.
Thẩm Chiêu tôi ra, đứng dậy rồi nghe điện thoại.
Tôi nhìn vào hình, không nghe thoại nào.
Gần mười phút sau, Thẩm Chiêu lại xem phim với tôi, đến đoạn tôi sang hỏi anh ấy: “A Chiêu, phim nói về cái gì vậy?”
Anh ngẩn người ra, không lời
Tôi lộ vẻ khổ hình không hiểu phim.”
hiểu.”
ra chúng ta là kẻ
Anh ta cười nhạt,
9 Chuyến du này cùng đã không thể tục.
Thẩm lưỡng hỏi tôi: “Tửu Tửu, chúng ta… có nên về sớm
Tôi cẩn thận da mặt, thắc mắc hỏi: sao? Phía sau còn nhiều chỗ vui lắm mà.”
Anh ta bên mép giường, ánh lảng tránh như đang có tâm sự nói.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?” Tôi quay người đứng dậy, đi trước mặt anh ta, vào trán anh: “Sao trông anh có vẻ bất an
“Không có gì đâu.” Thẩm Chiêu nắm lấy tay tôi, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt tôi, nở cười: nói tiếp đi, chúng ta sẽ làm gì tiếp
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh “Này, em đã nói rồi mà, khi ăn anh không có nghe. Năm ngoái anh có nói muốn đi ngâm suối nước dưới chân núi tuyết đúng không?”
“Em sắp xếp hết rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi Nam Khê, xem hội lửa trại, trải nghiệm văn hóa dân tộc thiểu số, sau đó đi leo núi tuyết, suối nước nóng…”
Tiếng điện reo lần nữa ngang lời tôi, thấy tôi cau mày, anh ta tắt âm thoại.
sao, em nói
Tôi không còn hứng thú: “Anh nghe cuộc có chuyện gì gấp vậy, điện thoại liên tục như
“Không có gấp.” Giọng anh hơi nặng, như đang nói cho tôi nghe cũng như nói với
“Công ty không phải thiếu anh là vận hành Anh ôm tôi vào lòng, “Em còn chưa nói hết, em đã bị bất ngờ gì cho anh nữa?”
hôm Thẩm Chiêu lại nói với tôi: “Tửu Tửu, có chúng ta phải tạm dừng kế hoạch chuyến đi.”
Tôi nhìn anh vẻ mơ màng: “Sao lại thay định nữa rồi?”
“Hà Mẫn… tối qua uống rượu với đối tác, người đàn ông đó đã ép phải nhập viện.”
Tôi “Nghiêm trọng
mím môi, hơi cau mày: “Trong điện thoại không nói rõ được, tốt hơn là xem tình
đã, gọi điện hỏi rõ tình trước đã.” Tôi cầm điện thoại tìm WeChat của Hà Mẫn, chưa kịp gọi thì bị giữ tay lại.
Thẩm Chiêu trước
Là quyết định chắc chắn và
“Em không muốn về.” đẩy tay anh ra, không phải bác sĩ không phải y tá, em về để làm gì?”
“Trước tiên gọi hỏi xem tình hình nào, nếu không nghiêm trọng lắm, em vẫn muốn tiếp tục đi.”
Tôi nói với chút ức: “Em đã lên kế hoạch rồi.”
Thẩm Chiêu đứng đó, che giấu tâm tư thực sự: “Em nói cũng đúng, nhưng Hà Mẫn cũng là vì công xảy chuyện như vậy, với tư cách là chúng ta nên về xem sao.”
không cãi lại nữa: Chiêu, anh đúng.”
vậy tôi để anh ấy
Khi tiễn anh lên xe, Thẩm Chiêu vẫn không chắc hỏi tôi: “Em thật sự không về cùng anh Chúng ta thể đi du lịch lần sau mà.”
lỡ lần này, sau đến đây sẽ không tâm trạng như thế này nữa.”
Anh không phục được tôi, đành nói: “Anh về xử lý xong, không có gì nghiêm trọng sẽ lại với em.”
sẽ nuốt lời, nhưng tôi ngoan ngoãn đáp: “Được, em chờ anh về.”
vừa lăn bánh, liền nhắn cho Linh Dương Chi: “Em nhận đơn nhé.”
10
Tôi đã mua máy cho Linh Dương
Chiều hôm đó, cậu ấy đến, trông rất phấn khởi.
Tuổi trẻ đầy năng lượng.
Kéo vali hành lý mà không như đang gánh nặng, mà như chuẩn bị pháo, phá hầm, đầy hăng
Tôi đút tay vào túi, từ từ đi phía sau, cười nhìn bóng dáng của cậu đi nhanh thế làm gì?”
Linh Chi dừng lại đợi không giấu niềm vui: “Vui quá chị ạ.”
Cậu ấy nói như không “Vừa kiếm được tiền vừa được chơi, chị ơi, điểm đến tiếp theo của chúng ta là gì?”
Nam Khê, xem lễ hội lửa trại, trải nghiệm văn hóa dân thiểu số, sau đó đi leo núi tuyết, ngâm suối nóng…”
hoạch đã nói cho Chiêu nghe, giờ nói y nguyên cậu ấy.
Người thể đổi, nhưng chuyến đi bỏ công sức lên kế hoạch thì không thể thay đổi.
Tôi tự mình, liệu Thẩm Chiêu có quan trọng
Quan trọng chứ, nhưng quan hơn chính mình được vui
Khi Thẩm Chiêu gọi điện tôi, tôi Linh Dương Chi đã đến điểm đến tiếp
Cậu đang làm thủ tục nhận phòng tại homestay, tôi thì nghe thoại ở sân.
“Tình của Hà nào rồi?”
Thẩm Chiêu né tránh trọng sĩ nói cần nằm viện vài ngày điều dưỡng.”
có gì nghiêm trọng là tốt thở phào nhẹ nhõm, “Cũng khá lo lắng đấy.”
“Tửu anh ấy lưỡng mở lời, mua vé máy bay cho em về nhé?”
“À… em không đâu, biết em đang ở đâu
“Em đã đến Nam Tôi vui vẻ nói với anh, “Sau khi anh đoán xem em gặp ai?”
“Người quen cũ đấy, cậu bé trong phòng của em bọn em đã tiện thể cùng đi với nhau.”
Thẩm im lặng vài giây, có lẽ đang nhớ lại lý do tại sao từ “cậu bé phòng vẽ” lại quen
Không để anh nghĩ tôi làm nũng: “Chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh để em chơi với cậu bé này chuyến rồi về được không?”
Giống như nài nỉ bố mẹ.
Thẩm Chiêu luôn mềm lòng trước cách của tôi, lập tức dịu giọng: nhưng em nhớ cẩn
Sau khi cúp anh ta chuyển cho một khoản tiền không nhỏ, kèm lời nhắn: “Chơi vui nhé, về nhà.”
Tôi gửi lại biểu cảm thương: “Hôn anh, yêu nhất.”
Lúc quay lại, Dương Chi sau tôi.
Cậu nói: “Chị ơi, chồng chị thật người biết hưởng phúc.”
Tôi gật ý: vậy.”
Mẫn vì công ty uống đến mức nôn ra máu phải nhập viện, số tiền được thì lại được Thẩm Chiêu cho tôi để tận hưởng chuyến đi này.
là