24

Tôi mở cửa ngồi sofa.

“Anh có mười phút,” tôi nói, “nói rõ hết cả những chuyện anh đã giấu tôi. Nếu có một nói dối, ta sẽ không bao giờ gặp lại.”

“Vậy có nên bắt đầu từ khi anh thầm thích em từ thời cấp không?” Thương Tái hỏi.

suýt nữa khỏi ghế sofa: “Cái

Thương Tái Ngôn liếc nhìn tôi, nói thật ra từ bước vào trường, anh đã để ý tôi rồi.

Vì tôi là học sinh Quỹ Từ Thiện Thương Thị tài trợ, lại học cùng năm anh. Lúc chưa biết, anh đã âm thầm quan sát tôi từ lâu.

“Anh phải là thanh trúc mã Chu Cẩm à?”

“Thật ra bọn anh quen đã lâu, nhưng yêu đương chỉ là tin đồn ta tung ra.”

Tôi ngắt anh: tại sao trong ví của anh lại ảnh thẻ của Chu Cẩm?”

Thương Tái Ngôn suy nghĩ một rồi nói, đó do trước đây Chu Cẩm cố tình bỏ vào trước mặt người

Nhưng lời nói dối này, anh đã tránh được rất nhiều sự quấy rầy, nên anh không bao đính

Còn vì về sau không ra, hoàn toàn là vì anh quên mất còn tấm ảnh đó trong ví.

“Anh đã âm thầm quan sát ba năm, tưởng rằng mình tò mò, nhưng đến khi có cậu con trai nào đó tỏ tình với em, anh mới nhận mình tức giận, mới hiểu mình đã thích em rồi.”

“Sau đó anh đã suy nghĩ rất lâu, định tỏ tình với em, nhưng rồi kỳ đại học đến gần. Sau khi thi gia đình anh lại phá

“Sau đó gặp em trong quán bar, em ngồi trước mặt anh và muốn đưa anh về nhà, anh rất tức giận, nhưng lại không từ chối… vì sợ nếu từ chối, em sẽ đi người khác.”

“Và lần quả thật mất mặt.”

Thương Tái tiếp tục nói rằng, thật ra là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Cho đến khi tốt nghiệp, anh vào làm ở Tập đoàn Hàng Trình, và kế hoạch trả thù đã dần hình thành trong

Chu trở về tìm Thương Tái Ngôn là để hợp

Vì cái chết của mẹ ruột trong khi sinh, Chu Cẩm mang trong lòng sự hận với cha và mẹ kế của mình.

Thương Tái Ngôn ban đầu không muốn ý, nhưng so cả Tập đoàn Hàng Trình, một người vừa mới nghiệp như anh ấy thật sự quá nhỏ bé.

Cơ hội chỉ đến mắt.

Nếu bỏ qua mối liên hệ với Chu anh không biết mình sẽ phải lãng phí thêm bao nhiêu nữa để thực hiện kế hoạch trả thù.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Thương Tái Ngôn vẫn đồng ý hợp tác. Thân phận người nhà thực sự giúp anh nhanh chóng giành sự tin tưởng của Chủ tịch Chu, từ đó thâm nhập vào nội bộ Tập đoàn Trình.

Thương Tái Ngôn nói, anh đã từng sẽ tôi biết.

Nhưng phải đợi khi mọi vấn đề được

Điều duy nhất anh không là trận động đất đã ra.

Chu Cẩm đã chiếm lấy căn nhà mà anh chuẩn bị cho Đêm hôm đó anh bảo tôi ở nhà đợi là để bị đưa cho tôi một chiếc chìa khóa khác—chìa khóa của căn biệt thự mà năm xưa đình anh đã phải thế chấp.

đã tìm ra chứng phạm pháp Tập đoàn Hàng Trình.

Khi mọi thứ kết thúc, anh sẽ có một sự với tôi.

Nhưng toán thế anh lại không ngờ rằng đêm đó “chết” rồi.

Chỉ lúc anh mới thực nhận ra mọi thứ mình làm đã sai lầm đến mức nào.

Trong tuyệt vọng, anh muốn chết nhưng lại không thành, chọn con đường xuất gia.

Mãi đến hai năm anh thấy tôi hiện trong một cuộc vấn trên truyền hình.

Chỉ một góc nghiêng của khuôn mặt, nhưng điều đó đã anh đập nát chuỗi hạt trên tay ngay chỗ.

Thương Tái Ngôn nhìn tôi, ánh mắt trong làn sương ẩm

“Giang Chu, em không biết đâu, từ lúc biết em còn anh đã không còn tâm đến bất cứ điều nữa.

với việc được cùng em, tất cả những khác trên đời đều không còn quan trọng.”

25

Tôi chối

“Thương Tái những chuyện đã qua, thời gian đã thay đổi, và tâm trạng cũng như xưa nữa.”

“Vả lại, tôi lòng với sống hiện tại của mình.”

“Nếu anh thực sự tôi,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “thì anh nên biến khỏi cuộc sống của mãi mãi.”

nghĩ mình nói quá đáng.

khuôn mặt của Thương Tái Ngôn ngay tức trắng bệch, trông thảm hại một con chó bị bỏ rơi.

Tối hôm đó, tôi nằm mãi không ngủ

Những vết sẹo chằng trên cổ tay của Thương Tái Ngôn hiện ra trong đầu tôi, không tài xua đi được.

đã lừa Tái và cũng tự lừa dối chính mình.

Liệu quá thực sự có thể hoàn toàn qua

Thật ra không xuất mọi thứ vẫn ổn, chỉ là mỗi ngày trong lòng tôi dựng lên thêm một bức tường.

khi anh xuất hiện, bức tường chỉ trong tích tắc đổ sụp.

không sao, tôi không chỉ cứng mà còn tàn với chính mình.

Tôi nhắn cho Lận Ý, nói rằng trong tương lai sẽ ra ngoài tỉnh để nghiên cứu việc, xem có thể mở một chi nhánh nữa không.

Anh ấy trả lời một

26

Thủ tục đi công ngoại tỉnh nhanh xử lý.

Ngày cùng trước khi đi, tôi lướt qua trên trang cá nhân.

nhìn bài đăng Thương Tái Ngôn.

Anh ấy chủ động kết bạn với tôi WeChat mấy hôm khi ở công

Anh vẫn chế độ chỉ cho phép nhắn tin với bạn bè, cả tôi.

Vậy nên tôi nghĩ rằng anh sẽ đăng cái gì trang nhân.

Tôi tay vào, ngay sau khi nhìn rõ bức ảnh, tôi liền bật dậy.

Vì anh ấy đã đăng hình thuốc ngủ đủ gây tử vong.

Tôi vội vàng lao như đập cửa Thương Tái Ngôn.

Tôi cũng gọi số cuộc thoại qua WeChat.

Không sau, Thương Ngôn, mặc áo choàng tắm, cuối cùng cũng mở

“Anh thật điên rồi, tôi nói.

Thương Tái lại mỉm cười, giọt nước chưa khô còn chảy dọc một cổ anh. Anh cúi đầu nhìn tôi: “Bây giờ em mới biết sao?”

Ánh nhìn tôi như một tấm lưới đặc, lặng lẽ bao phủ lấy tôi.

tôi nhận ra, Thương Tái Ngôn đã ôm eo tôi.

“Em thể anh ra.” Anh bình nói.

“Nhưng anh khác em. Anh sống nhờ vào tình yêu của em dành cho

“Thà còn hơn phải tiếp sống như một cái xác không hồn như mấy năm

“Vì vậy, được không? Chu Chu.”

ngoài, tiếng rích đột ngột vang lên.

đầu

Tôi đầu đi: “Anh đang đe sao?”

Thương Ngôn nói: anh cầu xin em yêu anh.”

Tôi bị anh làm hết cách, biết khuyên nhủ: thật sự không cần phải thế này đâu, Thương Tái Ngôn. Rõ ràng sẽ có nhiều người yêu anh.”

mắt Thương Ngôn tối lại.

lỗi,” cười khổ, “đã để phải thấy trò hề này.”

tôi ra và quay người bước vào

Theo đi theo anh vào trong.

Căn phòng với thiết kế tối giản, toàn bộ màu phòng ngủ được trải lớp thảm dày.

“Sao vẫn

“Tôi đợi anh ổn tinh thần.” Tôi trọng

Trước khi anh thật sự tĩnh tôi không dám rời dù chỉ một bước.

Thương Ngôn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bắt đầu cởi tắm.

“Thật ra, không cần phải phức tạp như vậy,” anh nhiên “anh bao giờ yêu cầu em phải chịu trách nhiệm với anh.”

“Vì vậy, thử lại một lần nữa nhé, Chu,” Thương Tái lại tiến gần hơn, mắt vừa đáng thương vừa đầy nguy hiểm, “anh hứa, sẽ không nói với Tiết Dã đâu.”

27

tôi đã thật sự

Không chỉ không từ chối cầu “thử lại” của mà còn thử đến tận 5 sáng.

Khi chìm vào Thương Tái Ngôn vẫn còn rất lo lắng.

Anh cứ chốc lại ngồi dậy, chạm vào mắt hoặc tóc như thể cần phải chắc chắn rằng tôi vẫn sống.

Đến lần thứ tám mươi khi anh chạm vào lông mi của tôi, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, giọng khàn đặc: “Anh đúng là có Thương Tái Ngôn, anh hành hạ người ta như thế này, anh còn định tôi ngủ

Thương Tái vừa xin lỗi vừa kéo tôi vào chặt

Đến 12 giờ trưa, khi tôi tỉnh dậy, Thương Tái Ngôn đã chuẩn bị sẵn quần áo và thứ cần thiết cho cả ngày của tôi, bếp còn đang cháo, có mùi thơm của hải sản.

Chuyến bay của tôi lúc 4 giờ chiều, và tôi không định bỏ

Tôi không nói với Thương Tái cửa và bước ra ngoài.

Tôi bước đi nhanh vài bước, đột nhiên cảm thấy như đang trở lại bốn năm trước, vào ngày tôi rời Thương Tái để đến Thượng Hải.

Có lẽ tôi chưa bao giờ với Thương Tái Ngôn do thật sự tôi tiếp cận anh.

Năm 11 tuổi, cha mẹ tôi đời vì tai nạn động, tôi bị gửi đến dì để sống nhờ.

Phần lớn ký về thời gian đã bị xóa nhòa.

Tôi chỉ nhớ rằng mình giống như một rác bị đá từ chỗ sang chỗ khác.

Khi cuối cùng tôi ổn định, thì dượng tôi là một người đàn ông trung bẩn nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi khó chịu.

Một đêm nọ, lúc say xỉn, ông ta mò vào phòng tôi trong đêm

Khi chống cự, được dao gọt trái cây dưới gối.

không muốn sống nên đã đâm ông ta một

Máu phun dượng trừng ngã ngửa ra sau.

Tôi nghĩ giết chết ta.

cơn hoảng loạn, tôi chạy đi không kịp mang

nữa tôi vào một chiếc ô tô đang

Khi tài xế mắng tôi không biết nhìn đường, một bé trầm lặng, đẹp trai bước xuống

Cậu hỏi gì

Chỉ tôi một số tiền, bảo tôi một đôi dép để

Cũng cậu ấy, đã đưa cho tấm danh thiếp của Quỹ thiện Thương Thị.

Có lẽ tôi một lừa đảo tài ba, vì suốt bao năm qua, người tôi lừa dối nhiều là chính mình.

Vì sợ bại, tôi luôn muốn một vẻ ngoài hoàn

Tôi không thể tiếp tục dối thân nữa, tôi quay lại bước vào nhà Thương Tái

Anh nhìn tôi đầy ngạc nhanh chóng giấu con dao cây trong tay ra sau lưng.

giả vờ như không thấy, chỉ nói: “Chiều nay 4 giờ, có chuyến đến thành phố B.”

Thương Tái Ngôn rõ ràng vọng, vẫn gật đầu.

Tôi tiếp này, anh có đi cùng tôi không?”

Ngôn sững

Một sau, anh nở nụ cười băng trong nắng.

“Đi.

“Dù ở anh sẽ cùng em.”