đó đoạn đường không ai nói gì, chỉ có Hứa Tiểu Muội vẻ hát:

“Ah, đàn ngựa mạnh mẽ~”

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tràn đầy sức sống của cô, trong lòng cảm thấy ghen tị. Cha mẹ nhà họ chắc hẳn là người tốt, Hứa Minh Trạch dĩ nhiên một người anh tốt, gia đình họ quả thật rất hạnh phúc.

Đến nhà, Hứa Tiểu Muội đột sợ hãi, trốn sau lưng tôi không dám ra, Hứa Trạch nhìn có vẻ giận đến không nói nên lời.

Không còn cách nào không thể đứng đây phơi nắng được, tôi đành ra mặt làm trung gian, mời họ lên nhà.

Hứa Minh Trạch ngẩng đầu nhìn một lúc, biết gì, đột nhiên bước tới nắm tôi:

“Vi Vi, anh có chuyện muốn em, đi cùng anh một được không?”

Giọng anh khẩn cầu, mềm lòng ý.

Cách đó mười mét, tôi vẫn có thể thấy Hứa Tiểu Muội đứng đó làm mặt quỷ Hứa Minh Trạch, anh tiến lên.

một em gái vậy, chắc hẳn đau đầu.”

Không khí quá ngượng ngùng, tôi cười như này thật không hợp, vội vàng lời thích.

Hứa Minh Trạch quay đầu lườm Hứa Tiểu Muội, cô nhóc xe.

lúc sau, anh như quyết định lớn, giải thích một cách tĩnh:

“Vi Vi, em có thể quên những gì nghe thấy hôm nay không? Đào Đào là vì muốn tốt cho anh nên mới nói năng không suy nghĩ như vậy. Thích em là chuyện của anh, không quan gì đến em không cần để ý đến anh, càng không cần phải cảm thấy có lỗi, em chí có thể ghét anh, tránh xa anh…”

đứng trước người mình thích, anh đã tốn bao nhiêu sức để nói ra những lời này.

“Sao lại phải

Tôi chớp mắt:

“Hứa tiên sinh, người rất

Mắt tức sáng

“Nhưng không nên lãng phí thời gian vào em. Anh cũng thấy rồi đấy, em thế này, làm sao có thể đồng ý với anh? Chấp tình cảm của anh mới là không công bằng với anh, không ai muốn nhận lấy rác này cả, vậy…”

Mỗi tôi nói ra thì ánh anh lại tối lại, môi mím chặt, nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.

“Hy vọng Hứa tiên sinh có thể tìm được hạnh phúc thực sự cho mình, không nên lãng phí tình cảm vào một đáng như em.”

Tình cảm hai mươi năm không thể nói quên là quên được, nhưng tôi đã định phải nhổ tận gốc cái gai này. dù quá trình này có đau đớn đến mấy, thì tôi cũng không nên lợi dụng Hứa tiên sinh, không nên lợi dụng lòng tốt của anh để phải chịu đựng những khó khăn không đáng có này.

Anh là tình cảm nên suôn sẻ, hạnh phúc.

Không dính vào một người như tôi.

và dì Lục gặp tôi vui mừng nhưng cũng lo lắng, hai người đứng từ xa, một bên trái một bên phải, cảm ơn anh nhà họ Hứa.

Tôi tới tay dì Lục, đặt vào tay bố tôi, nói với họ rằng, chưa từng trách ai, hy vọng họ luôn hạnh phúc.

tôi đề nghị dọn ngoài ở.

Hai người sợ hãi, nghĩ tôi vẫn còn họ, dù tôi cũng phát bệnh khi họ thông báo kết hôn.

dạng điên cuồng của tôi lúc đó khiến mọi người sợ hãi, họ không đồng ý dọn ra ngoài ở.

đành dùng tình cảm và lẽ thuyết phục, họ sắp đồng ý, Lục Xuyên Tịch bỗng nhiên ở đâu xông vào.

ý!”

“Bác Lăng, mẹ, Vi Vi thế này, sao có thể để cô ấy ngoài một dù ở ký túc xá cũng không an tâm.”

Lục Tịch râu ria xồm mắt thâm như gấu rõ ràng là không ngủ được.

“Tiểu Vi, Tiểu Tịch đã tìm con cả đêm. Nếu không có Hứa tiên sinh gọi điện, thằng bé vẫn còn tiếp tục tìm đấy. Bố cũng thấy thằng bé đúng, thế này ra ngoài ở, chúng sao yên tâm được.”

Lục Xuyên Tịch vừa tình lập tức chuyển.

Thấy không thể đấu tranh, cảm giác tự bản thân lại trào dâng, nhấn tôi trong cơn tuyệt vọng.

Tôi đột ngột quỳ xuống, đập

“Bố, xin bố, xin bố cho con ra ở, con thực sự xin lỗi, ở đây con sẽ

Mọi người tức hoảng loạn, không ai ngờ tôi phát điên như

Lục Xuyên Tịch muốn bế tôi lên, tôi hét và lùi lại, nhưng sau lưng ghế sofa, còn chỗ lùi.

Khi anh ta sắp chạm vào người tôi thì hai anh em nhà họ Hứa xuất hiện như vị cứu tinh, một người đẩy Lục Tịch ra, một người ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng trấn an nhàng an ủi tôi.

“Vi đừng sợ, có anh đây, anh sẽ giúp em, em nhất định có thể rời đây.”

“Xin anh, anh Hứa, xin anh đưa đi, đưa đi

Tôi trong vòng tay Hứa Minh Trạch, khẩn cầu tha thiết, tay quấn quanh cổ anh ấy, không muốn buông ra, cơ thể dính chặt vào anh ấy.

Lúc này, tôi thừa nhận tôi đã hạ, để thoát khỏi này, tôi đã lợi dụng tình cảm của Hứa đối với tôi.

“Anh đồng với chúng ta nhất sẽ rời khỏi đây.”

Anh ấy nói chuyện với bố Lục Xuyên Tịch bảo anh ấy buông ra.

Anh ấy định giao tôi cho em gái chăm sóc nhưng tôi lại ôm chặt eo anh không muốn rời, bây giờ ngoài tin tưởng Hứa Minh Trạch có thể đưa tôi tôi không thể tin kỳ một ai khác.

Đặc biệt là khi Xuyên đứng nhìn chằm chằm.

Hứa Minh Trạch thở nhẹ nhõm, bế tôi lên hông, theo bố tôi vào phòng làm việc.

xuống, anh ấy đi thẳng vào vấn phép mà kiên định nói với bố tôi, chúng tôi đã ở bên nhau, mong bố tôi yên tâm giao tôi cho anh ấy.

Tôi ngồi trên đùi Hứa Minh giấu cả người anh.

Cảnh sự buồn cười.

Một người đàn ôm người phụ nữ, nói với bố cô ấy, ấy đang theo đuổi cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.

May bố tôi và Hứa Minh Trạch đã quen biết nhau nhiều năm, vì thế mới không tiếp người đi.

Giọng anh ấy trầm thấp mạnh mẽ, đối diện với sự khó xử của bố tôi, không kiêu ngạo không tự ti, nói chân thành, thắn tỏ tình cảm của mình.

Hóa bác sĩ Vương là do Hứa Minh Trạch mình đến nhờ. Ban đầu tôi đã thắc mắc tại sao một người trên đỉnh trong ngành y như vậy lại đồng ý tiếp nhận một bệnh nhân nhỏ bé như tôi, hơn nữa chi phí chữa trị cũng không cao.

Minh Trạch thực là một người rất tốt. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, không xứng có được.

Từ khi tôi gặp nạn, bố tôi luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi. có một người đáng tin cậy, gia thế lẫn mạo đều tuyệt vời như vậy. Anh lại là một tinh anh trong xã hội, chân thành theo đuổi tôi, sao tôi có thể không động lòng chứ?

Thậm người này còn rằng, nếu sau này kết hôn, toàn tài sản của anh ấy sẽ chuyển sang tên tôi.

Để bố yên tâm, anh ấy còn hứa sẽ đưa tôi về nhà ăn cơm một bữa.

Hứa Trạch đã đưa tôi đi, bế tôi rời khỏi trước mặt Lục Xuyên Tịch. ánh mắt kinh ngạc không thể tin được anh ta, tôi cảm nhận được một chút cảm giác sung sướng của sự trả thù.

Nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn, đến giờ phút này, vẫn câm như hến, không chịu thổ lộ nửa lời với bố tôi và dì Lục, ẩn mình trong vỏ bọc “anh trai”, bất động trước mưa gió.

Em gái Hứa Minh Trạch nguyện làm tài xế, để ghế cho và anh ấy, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi ngủ một giấc, đừng nghĩ gì nữa.

tôi tỉnh dậy, em gái Hứa đã về trường, trong phòng tối như mực, có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chớp nháy.

“Vi đỡ hơn chưa?”

Minh Trạch máy tính lại, bật đèn đầu giường, lại sờ tôi.

“Em…”

“Chiều nay em bị sốt, bây giờ xem ra đã đỡ nhiều rồi, dậy ăn chút hâm nóng lại cho em.”

Thấy anh định bước ra khỏi phòng phải lên tiếng gọi anh

“Anh đợi tìm được nhà, em sẽ lập tức chuyển đi. Cảm ơn anh đã cho ở nhờ trong thời gian này.”

“Vi Vi, chúng ta cần cảm ơn.”

Anh ấy tôi một cách bình thản, ánh mắt sáng như trăng, như chờ tôi ra điều gì đó.

em, xin em…”

Nói đến đây, tôi nhiên không thể nói thêm câu nào.

Hứa Trạch nhiên anh ấy bước tới ôm tôi, thấp giọng nói:

Vi, em cần cảm thấy áy náy, giúp em là hoàn toàn do anh tình

em nghĩ em đã lợi dụng anh để đạt được mục đích, thì anh phải không lợi dụng gì.”

“Anh đã lợi dụng tình yêu của bố em, lợi dụng sự gấp gáp của em để khỏi tình hiện giờ. Trước mặt em và bố em, anh đã bày tỏ tình cảm, vừa để bố em chấp nhận, vừa để em hoàn toàn hiểu rõ lòng

“Vì Vi Vi, so với em, anh cũng không cao đâu.”

Anh nhàng lau nước cho tôi:

lẽ, ta sinh ra là dành cho nhau.”

“Nếu Vi Vi, hãy cứ tiếp tục lợi dụng anh, lợi dụng anh để bước ra khỏi trầm cảm, thoát khỏi Lục Xuyên Tịch, thậm chí báo thù anh ta cũng được. để anh cảm thấy em cần anh, phụ thuộc vào anh, nếu cuối cùng quen với điều đó, thì với anh mà nói, đó chính là may mắn lớn nhất.”

“Được đừng khóc nữa, khóc nữa Hứa cũng khóc đấy, dậy ăn cơm đi.”

Cánh cửa lại, tôi trong chăn khóc thành tiếng.

sao tôi lại gặp Hứa Minh Trạch trong hoàn cảnh thế

Dù tôi chuyển ra ngoài ở, hay ở ký túc xá, Hứa Trạch đều khéo léo chối.

“Vi Vi, anh đã với bác trai bác gái sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ở biết giải thích thế nào với họ chứ?”

“Vi Vi, anh phải đi làm ban ngày, tuần còn đi học. Mỗi ngày còn phải đưa em về nhà ăn cơm, em coi như thương xót anh Hứa, đừng để anh chạy chạy lại nữa mà.”

“Vi Vi, Đào Đào dọn đến em.”

……

Ban đầu chỉ có hai người khác giới chung, dù có chút tiện nhưng cũng không gây ra khó xử. Hứa Minh Trạch rất quan tâm đến cảm giác của tôi, không bao giờ làm điều gì khiến tôi hiểu lầm.

Khi em gái anh ấy đến, mỗi ngày tôi đều đỏ mặt vài ba lần, bé hiểu rõ tính cách của tôi, lần đều làm tôi vẻ.

Thời gian trôi qua, tôi cũng không phân biệt được liệu lý do của Hứa Minh Trạch đã thuyết phục, hay bản tôi cũng không muốn rời đi.

Nơi này quá tốt, tốt đến mức nó đã trở thành nơi tránh mưa, tránh gió của tôi mỗi khi muốn tránh hiện nhẫn.

Được sưởi được vui vẻ, dường như dù thế giới ngoài kia có đảo lộn ra sao đi chăng nữa, thì nơi này luôn một ngọn đèn chờ trở về.

thấm thoát trôi qua, mùa đông qua mùa xuân đã đến.

Một tối nọ sau khi cơm xong, Hứa Minh Trạch đang rửa bát trong bếp, thoại của anh trên ghế sofa lại liên tục rung, Đào Đào đi tắm, tôi thuận tay muốn cầm lên đưa cho anh ấy.

Điện vừa cầm lên liền rung nữa, trên màn hình khóa hiện lên thông báo tin khiến tôi ngẩn người.

đại

Là tôi gửi cho ai anh ấy thấy đẹp, liền để làm hình đại diện.

do dự lấy điện thoại một tin nhắn cho “người anh tốt bụng” trong danh sách:

có ở

thoại sofa ngay lập tức hiện lên một nhắn: “Anh có ở đó không?”

Còn có tài khoản khác với ảnh diện tôi, nhưng tên là Mèo.

Tôi không tin, nên nhắn vài tin nữa hỏi gần đây của anh ấy.

Chiếc điện đó lập tức chép” lại.

Tôi không tin vào mắt mình, đặt thoại trở lại chỗ cũ, lén lút quay về phòng, nhiều lần suýt không cầm nổi điện thoại, run rẩy mở WeChat của Hứa Minh Trạch và số liên lạc của anh ấy.

ngày khai tôi mới biết rằng anh ấy có hai số điện thoại, một cho công việc một cho cá nhân, nhưng tài khoản WeChat của anh ấy cũng có hai loại, ai mà ngờ tôi lại kết bạn với cả hai.

Quả nhiên, sau khi tìm kiếm, hai số điện thoại tương ứng với khoản

Thảo nào, tốt này từ khi học học đã dần dần không thể liên lạc được.

Thảo nào Trạch lại hiểu rõ sở thích, bệnh tình, tính cách tôi ngay từ đầu.

Lúc này, dù tôi là người bị “tính kế”, nhưng không thấy giận dữ vì bị “lừa dối”, chỉ sự đau lòng dành anh ấy.

Tôi không phải là một con người sắt đá. Đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc mà nói, anh ấy đã làm quá nhiều rồi, đối xử tốt với khác cách vô điều như vậy, liệu có đáng không?

Tôi chưa từng cho bất kỳ đáp lại nào!

Tôi áp tai vào cửa nghe động tĩnh ngoài phòng khách, sau vài giây khi tiếng bước chân nặng nề vang điện thoại tôi nhận được một tin nhắn.

“Xin lỗi, dạo này bận học quá, không để ý đến nhưng qua giọng điệu nhắn tin của bạn, có vẻ bạn đã hồi phục tốt, chúc mừng nhé!”

Rõ ràng là ở dưới cùng một mái nhà, chỉ cách nhau một cánh cửa, hai người lại vờ không biết đến sự tồn tại của nhau, nói chuyện với nhau qua tin nhắn một cách thân mà xa cách, đã nhắn qua nhắn lại hàng chục tin.

Tôi gần đây mất ngủ, ngủ không ngon, anh ấy đề nghị tôi trước khi đi ngủ.

Bên không nhắn nữa.

Một lát sau, người gõ cửa, Hứa Minh Trạch bưng một cốc sữa trước cửa:

“Vi Đào nói dạo này con bé mất ngủ, anh làm thêm sữa nóng, em cũng uống một cốc đi, tối ngủ ngon hơn.”

nhận lấy cốc chụp ảnh gửi nhắn và viết:

“Wow, phúc quá, vừa mới người ta mang cho cốc sữa nè.”

Hứa Minh Trạch bình thản liếc nhìn điện thoại anh ấy, ngẩng đầu cười với

“Vi Vi, không còn nữa, đi nghỉ đi.”

Tôi từ từ đóng cửa lại, lén nhìn qua khe cửa thì thấy ấy đi vừa cúi đầu tin.

Điện hai cái:

“Người đó lẽ rất quan đến

“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, thật, ấy đã tôi chữa trị trầm cảm, anh ấy còn nói ảnh thích tôi.”

tôi anh ấy:

“Anh có nên ở bên ấy không?”

Bên kia qua một lúc lâu vẫn trả lời tin nhắn, khi nghĩ anh sẽ không trả lời nữa, vừa nằm xuống thì điện thoại nhảy ra một tin nhắn.