VĂN ÁN
Tôi đã trọng sinh hàng chục lần, mà mỗi một kết cục đều là bị nam chính b, ệnh kiều nhốt lại rồi hành h ,ạ đến ch,et.
Bị người ta gièm pha bằng lời nói, ch èn é ,p bằng hành động, tất cả chỉ vì nữ chính không vui.
Tôi ch,et rồi, nữ chính chỉ buông nhẹ một câu: “Tôi không biết.”
Lập tức đổi lấy sự tha thứ của tất cả mọi người, trừ tôi.
Còn tôi thì chỉ nhận được một câu: “Đáng đời.”
Chiếc xe quen thuộc lại đến. Lần này, là đưa nam chính vào t ù, đọc kết quả xét nghiệm ADN cho gã cha c ,ặn b ,ã nghe.
Nhìn người anh trai đang g, ào thét m ,ắng ch ,ửi tôi, tôi khẽ cười.
“Anh à, anh chỉ qu .è một chân thôi, vào tù chắc cũng không thành vấn đề nhỉ?”