Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Những lời này rõ là ta nói cho thân
nhiên, sắc mặt bà lập trầm xuống, ánh mắt lạnh quét qua Tiêu Chỉ.
“Ngươi mà sỉ nhục danh tiếng của tiểu thư tướng quân?”
Mẫu
tại P/a/g/e Mỗ:i ngày? chỉ—muố;n c.á, m.uố*i
nói cho ngươi từ giờ phút này, hôn ước của và Hứa Âm, chấm dứt.”
mắt tràn uy nghiêm:
“Dù Hứa Âm làm gì, cũng không lượt lên tiếng chỉ trích.
“Ngươi là
Chỉ toàn choáng
Hắn lần không ngờ rằng chuyện lại ra thế này.
đoán, hôm nay hắn đến đây là bàn chuyện cưới hỏi với thân.
Không ngờ gặp ta, liền tiếp bị ta đánh phủ
Tiêu Dịch nghe lời mẫu thân, rốt cuộc cũng cần kiêng dè
Hắn vẫy tay cái, tức có hai thuộc hạ tiến kéo Tiêu Chỉ ra khỏi phủ.
Chưa đi đã tiếng hắn gào thét thảm thiết vang vọng khắp phủ tướng
Ta và mẫu thân đồng thời về phía
Hắn mỉm thong
chớ
“Loại bẩn thỉu không thể để ô uế tướng quân.”
7
Tin tức từ hôn Tiêu Chỉ và có hôn mới nhanh chóng lan truyền khắp Bắc Kinh.
đó, Tiêu Chỉ bị đánh đến gần lê lết trở về Tiêu phủ.
Thế nhưng, điều đang chờ hắn ở lại thi thể của thân hắn—Trần Thư Hoàn.
Bà ta treo cổ trên nhà, đôi mắt nhắm nghiền, khóe miệng lại vệt máu tím đen, hiển nhiên là trúng độc mà
mặt đất vương vãi một mảnh giấy cùng một chén sứ rơi vỡ, vệt nước loang lổ nhuộm thảm quý màu đỏ quái dị.
Trên giấy dòng ngắn gọn:
“Tiêu theo những gì mẫu thân để lại, rời khỏi Kinh.
“Hãy sống tốt, đừng làm chuyện làm.”
Không bao lâu tức gia chủ Tiêu gia tự sát đã truyền khắp phố phường.
Ta ngồi trong xe thoáng suy rồi quay sang hỏi Tiêu
“Chuyện này do làm
Hắn khẽ gật đầu, tay thon dài nhàng lướt qua tóc ta, cúi sát gần, thấp giọng hỏi:
Dưới ánh sáng nhạt trong xe, mắt đen của hắn lóe lên một sắc lạnh.
hắn lại cười, trong nụ cười ấy chứa hận ý sâu xa.
“Hứa ngươi còn nhớ ta nói, ta không thích bị người khác làm vận mệnh không?”
Hắn khẽ thở dài, gối đầu lên vai ta, giọng nói ra chút mỏi lẫn hận ý kìm nén:
thân ta chết không đơn giản, là do Trần Hoàn hạ độc.
“Lúc ta nhỏ, ngay cả bản thân còn không bảo vệ
“Sau khi bị đuổi ra Tiêu gia, mỗi đều dõi mắt về nơi đó, nhìn bọn họ ngồi lên vị trí vốn thuộc về ta.”
Hắn nhắm mắt lại, thanh như lùa qua cửa sổ:
“Ta chưa từng nỗi
Tiêu nhẹ giọng cười, nhưng giọng lại không có ý cười nào.
“Ngươi từng hỏi ta, vì lại xây dựng vương trên núi
khẽ gật đầu, to mắt hắn.
Trên Tiêu quá nhiều bí ẩn.
Hắn bị khỏi Tiêu sống như thế nào?
đâu ra tài sản xây dựng nên nơi đó?
Hắn làm gì những qua?
Có quá nhiều câu nhưng ta để hắn chút một kể cho ta nghe.
Ta chậm rãi
Tiêu Dịch vào ta, giọng nói thấp, chậm rãi mà ôn hòa:
vì
“Quy củ trong Kinh quá ràng buộc cũng quá nhiều, lòng người đan xen toan
“Ta muốn một nơi mà tất cả có tự do làm mình thích, không cần e sợ mắt thế gian.”
cười:
“Lần đầu ta có suy nghĩ này khi ta vô tình thấy Trần và họ bị người trong thành bắt nạt.
“Bọn họ khác với những người bình thường, lại vô tư và chân rất nhiều.”
Tiêu Dịch nhìn thật sâu, ánh mắt đong đầy ý cười:
“Cũng chính vì ngây thơ của họ quá có, nên lại càng đáng trân quý.”
Hắn nguyện rời xa mưu toan đấu trong
Nguyện dựng một nơi những con người thẳng thắn, trung thực có thể được vui vẻ.
Vì muốn bảo vệ sự do hắn sẵn sàng đầu với cả Bắc Kinh.
chính là mà ta thích.
mà ta yêu thương, vẫn luôn một nam như vậy.
Tiêu gia không còn chủ nhân, Tiêu Chỉ không biết đã bỏ đi đâu, Dịch tìm được người đáng tin thay hắn quản lý việc kinh thương của Tiêu gia.
thứ quay lại đúng đạo.
Phụ mẫu ta cũng đồng ý sự giữa ta và hắn.
Lễ cưới được chuẩn
Ngày phủ tướng quân được kín sắc đỏ, thân ta cũng từ tiền khải hoàn trở về, mang theo đại thắng.
Lúc nhìn thấy Tiêu Dịch, ông khẽ mỉm cười, mắt mang theo vài phần thưởng với hậu bối.
“Tiêu Dịch, ngươi không ta
Tiêu Dịch mỉm cười, chắp tay lễ, giọng điệu ôn mà sáo:
quân quá
Ta ngạc nhiên nhìn hai người chớp mắt, nghi hỏi:
“Phụ thân, hai đã từng sao?”
Đọc? tại Mỗ+i—ng,ày! ch|ỉ* làm c.á.m.uố,i
Ánh mắt họ đối diện, tựa như tri giao năm, hoàn toàn không giống chỉ mới gặp mặt lần đầu.
Phụ thân ha lớn, vỗ Tiêu Dịch:
“Tiêu Dịch chính vị quân sư mà ta đến!”
“Văn thao võ lược, đầu óc linh vô cùng! Nhờ có hắn, trận này chúng ta mới thắng!”
Ta ngạc mở lớn mắt, vô thức quay đầu Tiêu
Hắn nghe vậy nghiêng đầu nhìn ta, khẽ nhướn mày, dáng vẻ đầy tự tin.
Một thời gian doanh có một vị quân sư đến nhậm chức.
Phụ thân ta hết sức coi trọng hắn, trong phủ nhắc đến không ít ánh mắt mỗi khi nói người đó sáng rực, khen ngợi không ngớt.
niên
tướng quân
Đây là lời mà phụ dùng để hình dung người đó.
không ngờ rằng, quân sư ấy là Tiêu Dịch.
trách hắn thường xuyên biến mất, đôi khi quay về còn mang theo thương
Giờ thì ta đã hiểu, mọi từ đầu cuối đều như đã được sắp đặt số mệnh.
8
Tiêu Dịch vì mà chuẩn bị mười hồng trang, cả phủ tướng quân chìm trong biển đỏ rực rỡ.
Trên Bắc Kinh, hoa thích cũng được trải khắp nơi.
Ngay cả công giá cũng chưa có vinh quang đến vậy.
Ngày ta xuất mẫu thân chải tóc cho ta.
Trong gương đồng phản gương mặt bà, hiền từ mà dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, không nỡ xa nhưng lại hơn là niềm vui mừng.
hơi cúi đặt tay lên vai ta, khẽ nói:
“Chúc con, cuối cùng cũng tìm được người mình
bà, khẽ mỉm cười, tràn đầy hạnh phúc.
Một hôn lễ long trọng tổ chức tại tướng
Tiểu và họ xưa nay náo nhiệt, vui vẻ hết mức.
Tiếng cười rộn ràng khắp nơi, tướng quân tràn bầu không khí hân
Ngay cả vú nuôi đã chăm sóc ta nhỏ xúc động mức rơi nước mắt.
Ta nhớ lại quãng trước đây, ta từng gắng ép mình yêu Tiêu Chỉ.
rồi.
Không phải người ấy, thì gắng thế nào, cũng không thể sinh ra tình cảm.
Tiêu từng rời bỏ ta, để ta một mình diện với nguy hiểm.
Nhưng Tiêu Dịch khác, hắn sẽ luôn ở ta, cùng ta mặt với tất cả.
Tiêu từng sỉ nhục ta, đứng mặt ta ca ngợi nữ khác.
Nhưng Tiêu Dịch lại dùng mười dặm trang, để hạ đều ta chính là người hắn yêu.
Khoảnh khắc Tiêu Chỉ ta lại, mọi được định sẵn.
Đó chính dấu hiệu lần trùng định mệnh giữa ta và Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch vén voan đỏ lên, trước mắt ta không còn là sắc đỏ rực
Mà ức xa xôi—tòa cung nguy nga trên đỉnh núi.
Ta vừa định mở lại nghe giọng quen vang lên giữa không gian yên tĩnh:
Tiêu khẽ cúi người, nhàng đặt môi lên môi ta, hơi thở ấm áp vấn vương trên da thịt.
“Đây ta vì nàng mà dựng.”
“Nàng thể bất cứ điều gì mình
Ta bật cười khẽ, chủ động tiến lên một chút, nhẹ nhàng tai
“Tiêu Dịch, ra duyên phận của chúng sâu.”
Lần bị bắt năm đó đưa ta và hắn kết với nhau.
Dù chừng có bao năm tháng xa cách, nhưng duyên vẫn chưa dứt, thế nên mới có lần gặp này.
“bắt khi trưởng thành lại lần nữa đưa ta trở về bên Tiêu Dịch.
Hắn lấy ra vật mặt ta.
Là con dấu đã hắn năm đó.
Lớp sơn bên ngoài đã bong tróc ít, nhưng vẫn bóng, hiển nhiên được hắn cất giữ vô cùng thận.
ta, trong mắt là vô số tâm tình đan xen.
“Hứa Âm, từ năm tuổi, ta bạt khắp nơi, sống lang bạt giữa đời.
“May được một người, giúp ta thành, bảo vệ ta trên con đường phía trước.”
Hắn cúi đầu, nhẹ đặt môi lên môi ta, câu chữ từ từ chảy ra, nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định:
“Hắn dạy tồn.”
Ta nhìn vào đôi phượng dài hẹp của hắn.
khoảnh khắc đó, hắn tiếp ra câu tiếp theo:
tại Mỗ-i? n,ày ch|ỉ/muố,n là~m c.,á! m.uố;i
cho ta hy
(Hết)