Mẹ chồng tôi thở dài:
“Tin con ch ,et là cú sốc quá lớn với nó! Mấy ngày nay A Vân sắc mặt chẳng còn chút m ,áu, người cũng gầy rộc đi. Nếu nó biết sự thật, chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho con!”
“Đứa trẻ tốt như vậy, dù sao tụi con cũng là vợ chồng hợp pháp, có rất nhiều cách để báo đáp ân tình. Về phần chị dâu con, để mẹ…”
Lời khuyên nhủ của mẹ chồng còn chưa dứt, đã bị Trần Lâm cắt ngang:
“Mẹ không hiểu thì đừng xen vào. Nỗi đ ,au của A Vân chỉ là tạm thời thôi. Con sẽ mời bác sĩ giỏi nhất chữa b ,ệ nh t ,âm th ,ần cho cô ấy, nếu không được thì dùng s ,ố c đ ,iện. Chỉ cần vượt qua giai đoạn này, cô ấy sẽ không còn đau khổ nữa.”
“Đến lúc chị dâu mang thai Tiểu Bảo, mọi chuyện vào guồng rồi, con sẽ nói thật với cô ấy.”
“A Vân là người hiểu lý lẽ, lại luyến tiếc con, chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng khổ sở này.”
Nước trong bồn tắm dâng lên tràn qua cả khoang mũi tôi.
T ,im tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đ ,au đến ngh ,ẹ t th ,ở.
Buông tay ra, huy hiệu cảnh s ,at của Trần Lâm nổi lềnh bềnh trong một v ,ũ ng m ,a,u.
Mã số trên đó, tôi thuộc lòng như lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ, nó lại châm chọc đến mức như một con d ,a o xu ,y ên t ,im.
Đầu vòi hoa sen xả nước ào ào, tiếng động lớn làm Trần Lâm hoảng hốt chạy đến.
Anh ta vội vàng bế tôi lên, sốt sắng băng bó vết thương. Thái độ luống cuống đó khiến tôi thoáng bối rối, khẽ gọi:
“A Lâm…”
Trần Lâm ngụy trang rất giỏi, anh ta nhẹ giọng thở dài.
Một hơi thở dập tắt hết mọi ảo tưởng của tôi từ trong trứng nước.
“Em dâu, em lại nhận nhầm rồi, anh là Trần Uyên.”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trách móc, giận dữ nói:
“Em tôi đã mất rồi, em còn như thế làm gì? Lần sau đừng tùy hứng như vậy nữa, người toàn nước cả rồi, anh giúp em thay đồ.”
Nói rồi, anh ta thản nhiên đưa tay c ,ở, i cúc áo tôi.
Động tác thành thạo của anh ta càng khiến tôi chắc chắn: người này chính là Trần Lâm.
Tôi tuyệt vọng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại gắt gao giữ tay tôi lại, không cho tôi gi ,ãy gi ,ụa.
“Em dâu, đừng làm I ,oạn nữa, em mà bị cảm thì anh biết ăn nói sao với em trai mình?”
Tôi không chống cự nổi, chỉ có thể nằm trên giường như cái x ,ac không hồn, để mặc Trần Lâm làm gì thì làm.
Nỗi nh ,ục nh ,ã ăn sâu vào từng tấc d ,a th ,ịt.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, nhưng Trần Lâm lại tưởng rằng lời mình đã có hiệu quả.
Anh ta còn ân cần dỗ dành.
Ngay khoảnh khắc ấy, bên ngoài chợt ồn ào náo nhiệt.
Là chị dâu Tô Điềm dẫn người về nhà ăn cơm.
Vừa thấy Trần Lâm nửa ngồi bên mép giường tôi, ánh mắt cô ta liền hoe đỏ.
“Chồng à, anh đang làm gì vậy?!”
Trần Lâm lập tức buông chiếc áo nhỏ trên tay tôi, quay sang giải thích:
“Em dâu bị thương ở tay, không tiện cử động nên anh giúp thay đồ.”
Tôi hoảng hốt chộp lấy chăn cạnh giường che lại th ,ân th ,ể.
Nhưng vẫn bị người ta chụp lại khoảnh khắc tôi ăn mặc x ,ốc x ,ế ,ch.
Sau khi Trần Lâm rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, bên ngoài vẫn vang lên những lời xì xào bàn tán.
“Chị Tô Điềm có cô em dâu cũng ghê thật, chồng vừa ch ,et đã vội d ,ụ d ,ỗ anh chồng, chậc chậc.”
“Nhìn cái ảnh kia mà xem, đúng là l ,ẳng l ,ơ thấy g ,ớm!”
Trần Lâm khẽ nhíu mày, định lên tiếng thì bị Tô Điềm gọi vào phòng.
Nhà cũ cách âm không tốt.
Giờ phút này, giường tôi cũng bị chấn động từng đợt vì căn phòng bên cạnh đang kịch liệt l ,ắc l ,ư.
“Chồng à, em ghen rồi, a…”
“Nhẹ thôi, hỏng mất đấy, lát nữa em dâu nghe thấy thì sao.”
…
Tiếng r ,ên r ,ỉ và th ,ở g ,ấ, p vẫn tiếp tục.
Tôi thì không còn sức để nghe nữa.
Nhìn cổ tay r ,ướm m ,á, u, từng vết c ,ứ a s ,âu h ,oắm đến tận x ,ư ,ơng.
Tôi từng nghĩ đó là minh chứng cho tình yêu tôi dành cho Trần Lâm.
Nhưng nào ngờ, người tôi ngày đêm mong nhớ lại giả danh sống ngay cạnh tôi, tỉnh táo nhìn tôi phát đ ,ien.
Không biết bao lâu sau.
Tô Điềm bước vào phòng, mặt mày rạng rỡ gọi tôi dậy ăn cơm.
Trên cổ cô ta chi chít dấu h ,ôn, giống như đang công khai tuyên bố đêm qua m ,ặn n ,ồng đến mức nào.
Còn Trần Lâm, người từng sống với tôi nhiều năm, tay không đụng nước xuân, lúc này lại thành thạo đứng trong bếp bày ra một bàn đầy thức ăn.
Anh ta đặt đĩa cuối cùng lên bàn, như sực nhớ ra điều gì, hỏi:
“Em dâu, em không ăn hải sản phải không?”
Tôi còn chưa kịp đáp, Tô Điềm đã cười tươi gắp một con tôm bỏ vào bát tôi:
“Chồng à, em dâu đâu phải con nít, kén ăn là hư đấy!”
Trần Lâm do dự hồi lâu, rốt cuộc không nói gì.
Tôi dị ứng hải sản, anh ta biết rất rõ.
Nhưng chỉ vì Tô Điềm mở lời, anh ta không muốn làm cô ta mất mặt.
Tôi bình thản đưa tôm vào miệng, Trần Lâm bỗng tỏ ra giận dữ.
Anh ta nhíu mày, lo lắng đưa cái đĩa xương tới bảo tôi nhả ra.
“Không ăn được thì đừng cố, hại th ,ân th ,ể thì không đáng.”
Tô Điềm gần như ngh ,iến răng k ,en k ,ét, dưới gầm bàn, nơi không ai thấy, cô ta mạnh tay c ,ấu vào đ ,ùi tôi.
Tôi đ ,au quá kêu lên một tiếng, Trần Lâm định hỏi, nhưng lại bị cô ta gọi vào bếp lấy canh.
Khi canh nóng được bưng ra, Tô Điềm bỗng kéo tay tôi ng,ã ngửa về sau, tạo ra cảnh tượng tôi đẩy cô ta.
Nhưng cô ta cũng không dám l ,iều m ,ạng lấy thân làm công cụ, nên canh nóng phần lớn đ ,ổ vào cánh tay bị thương của tôi.
Tôi và cô ta cùng lúc kêu lên đ ,au đ ,ớn.
Trần Lâm thoáng nhìn tôi, lập tức lao tới đỡ Tô Điềm.
Tôi còn chưa đứng vững, Tô Điềm đã vừa lau nước mắt vừa khóc nói:
“Em dâu à, em không thích ăn tôm thì thôi, sao lại đẩy chị?”
Tôi không ngờ cô ta có thể trắng trợn vu khống như thế.
Sắc mặt Trần Lâm đầy tức giận, anh ta ôm chặt Tô Điềm.
“Em dâu, em quá đáng thật đấy! Tô Điềm chỉ có lòng tốt, sao em lại làm cô ấy bị thương?!”