1
Khi cơn đ ,au quặn từ hạ bụng cuồn cuộn trào dâng, ta mới biết, ly rượu mà phu quân đưa cho chính là đ ,ộc tửu.
Phu quân ta là đương kim Thái tử, Lý Thừa Dịch.
Qua đêm nay, hắn sẽ trở thành hoàng đế Đại Yến.
Mà việc đầu tiên hắn làm sau khi đăng cơ… lại là ban rượu đ ,ộc gi ,et nguyên phối.
“Vì sao…?”
Ta đ ,au đ ,ớn nhìn Lý Thừa Dịch, lòng ngập tràn o ,án h ,ận.
Ba năm kết tóc phu thê, tình nghĩa vợ chồng sâu đậm.
Cả một tộc nhà họ Tống của ta dốc toàn lực phò tá hắn lên ngôi.
Ta thực chẳng hiểu, vì cớ gì hắn lại muốn gi ,et ta.
“Bởi từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một công cụ.”
Hắn lạnh lùng nói, đoạn kéo từ ngoài điện vào một nữ tử.
Nàng ta thân khoác cẩm y, đầu cài phượng trâm đông châu, thứ vốn chỉ thuộc về hoàng hậu.
Vừa bước vào điện, một mùi tanh cá nồng nặc xộc tới.
Lý Thừa Dịch nắm tay nàng ta, dịu dàng cúi đầu hít nhẹ:
“Hôm đó trẫm bị thích khách ám s ,át, rơi xuống vực, may nhờ Lâm Ngư cứu giúp.”
“Nửa năm nơi đáy vực, trẫm và nàng ấy đã là phu thê.”
Ta đ ,au đến co người ngã lăn dưới đất, ánh mắt mờ mịt:
“Nàng ấy là nguyên phối của chàng… Vậy còn thiếp? Ba năm nay, thiếp là gì?”
Năm ấy, Lý Thừa Dịch trên đường hồi kinh bị h ,ãm h ,ại, mất tích nửa năm mới được tìm thấy.
Hắn trở về trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, là ta dùng châm pháp cổ trong y thư cứu hắn tỉnh lại.
Hắn tỉnh rồi lại mất trí, chỉ nhớ mỗi ta, mở miệng liền gọi ta là “Thái tử phi”.
Thái tử mất trí, quấn lấy ta không dứt, cuối cùng khiến Thánh thượng ban hôn.
Ta thành người vợ chính thức của hắn, là theo đúng nguyện vọng hắn muốn.
Giờ đây, hắn lại gh ,ê t ,ởm ta, gằn từng chữ:
“Ngươi tính là gì? Ngươi chẳng qua chỉ là bệ đá để trẫm bước lên cưới Lâm Ngư!”
“Năm đó, hơn nửa triều thần nghiêng về các hoàng tử khác, vị trí Thái tử của trẫm chênh vênh, sao có thể chống lại dư luận mà cưới một ngư nữ?”
“Trẫm cần một Thái tử phi có thế lực, có dòng dõi, để ổn định Đông cung.
Nhà họ Tống võ công hiển hách, ngươi lại là đích nữ duy nhất, chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.”
“Nhưng phụ thân ngươi, lão Tống lão tướng quân là kẻ không dễ thuyết phục, trẫm đành tính kế khác.”
“Muốn nắm lấy khuê tú, thì trước hết phải h ,ủy h ,oại d,anh t,iết nàng ta.
Thế là trẫm giả đ ,iên giả d ,ại, mỗi lần gặp ngươi liền gọi Thái tử phi.”
“Mọi người đều nghĩ là ngươi câu dẫn trẫm, cuối cùng, dù Tống tướng quân không muốn, ngươi cũng chỉ còn con đường gả vào Đông cung!”
“Tống Tình Ngọc, ngươi là một Thái tử phi hoàn hảo, giúp trẫm giữ Đông cung, bước lên ngôi báu.”
Lý Thừa Dịch b ,óp cằm ta, đôi mắt đen thẳm nhìn xuống:
“Nhưng ba năm nay, mỗi lần trẫm cùng ngươi đồng sàng cộng chẩm, trong lòng đều chỉ nhớ đến Lâm Ngư!”
“Mỗi lần ngươi gọi ‘phu quân’, trẫm đều muốn n ,ôn m ,ửa!”
M ,áu trong miệng ta ph ,un tr ,ào, hòa lẫn nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Ta ôm bụng, cơn đ ,au âm ỉ như có sinh linh đang rời khỏi thể x ,ac.
“Điện hạ…” Ta không còn màng đến tôn nghiêm, níu lấy tay áo hắn, “Ngài không thể gi ,et ta… Ta đã có thai… Hài tử là vô tội…”
Hôm nay vốn định báo tin mang thai cho hắn… Nào ngờ chưa kịp nói đã bị ép uống đ ,ộc tửu.
Nghe thấy ta có thai, nét mặt Lý Thừa Dịch khựng lại trong chốc lát,
nhưng rồi hắn xoay người, đỡ lấy bụng Lâm Ngư:
“Trong bụng A Ngư, mới là trưởng tử chân chính của trẫm.”
Ta lúc này mới thấy, dưới lớp cẩm y tầng tầng, bụng nàng ta đã lộ rõ hình tròn, chí ít cũng đã năm tháng.
Năm tháng trước, Lý Thừa Dịch còn â ,n á ,i cùng ta, miệng thề non hẹn biển, ép ta cầu cha và huynh giao lại binh quyền.
Hóa ra sau lưng, hắn đã cùng Lâm Ngư th ,ô ng d ,âm, gieo giống đ ,ê t ,I ện!
2
Lâm Ngư đỏ mặt thẹn thùng, để mặc Lý Thừa Dịch vuốt ve bụng nàng.
Nàng ta bước đến trước mặt ta, ra vẻ chính cung ban ân:
“Đa tạ ba năm qua ngươi đã chăm sóc phu quân ta.
Ngôi vị Thái tử phi vốn là phu quân hứa với ta, nay ngươi ngồi đó ba năm, ta không chấp.”
“Phu quân từng nói, chỉ khi chàng đủ mạnh, mới có thể che chở cho ta.
Chàng bảo ta kiên nhẫn, chờ ngày thành đại sự.”
Lâm Ngư tỏ vẻ vinh quang khổ tận cam lai:
“Ta đợi chàng ba năm nơi làng chài nhỏ, ta mới là vợ tào khang.
Còn ngươi, cùng lắm chỉ là… tiện thiếp!”
“Ngôi vị hoàng hậu hôm nay, vốn dĩ là của ta!”
Ta tức giận đến r ,un r ,ẩy, trừng mắt nhìn nàng.
Lâm Ngư lại vô tội cười, đổi giọng nói:
“Ngươi không tò mò, hiện giờ nhà mẫu thân ngươi ra sao sao?”
Nụ cười khoái chí của nàng khiến lòng ta lạnh buốt.
Ta liều m ,ạng lồm cồm bò dậy: “Các ngươi đã làm gì người nhà ta?”
Nhà họ Tống ta đời đời xuất thân tướng môn, phụ thân cầm quân lại luôn giữ thái độ trung lập, chưa từng dính vào đấu tranh triều đình.
Vì ta gả vào Đông cung, phụ thân mới vì hôn sự của ta mà thay đổi lập trường, toàn tâm giúp Lý Thừa Dịch đăng cơ.
“Bệ hạ đã lấy cớ tạo phản mà tr ,u d i cửu tộc nhà họ Tống.
Hài tử trong bụng ngươi, cũng là một phần huyết mạch nhà Tống, ch ,et là phải!”
“Còn ta, sẽ sinh cho bệ hạ trăm con ngàn cháu, hưởng hết phú quý lộc trời”
“A!!”
Lâm Ngư còn chưa nói hết lời, ta đã dùng chút hơi tàn cuối cùng, rút phượng trâm trên đầu nàng, đ ,âm th ,ẳng vào b ,ụng nàng bằng mũi nhọn nhất!
Lý Thừa Dịch lao đến, một cước đ ,á ta bật vào tường.
Ta nặng nề ngã xuống đất, m ,áu từ miệng, mũi và hạ thân chảy thành v ,ũng.
Ta h ,ận.
H ,ận cặp đôi c ,ẩu nam nữ này dám lấy m ,ạng ta và cả một gia tộc để đổi lấy “tình yêu” nhơ nhớp của chúng.
Nếu có kiếp sau, ta thề, nhất định khiến đôi c ,ẩu nhân này ch ,et không toàn th ,â y!!
3
“Cô nương! Cô nương tỉnh lại đi!”
Ta bừng tỉnh, mở mắt ra đã thấy nha hoàn Thúy Tâm lay lay người ta.
“Cô nương, hoàng thượng cho mời.”
Ta đảo mắt nhìn quanh, lao đến trước gương, bắt gặp dáng vẻ của chính mình… ba năm trước!
Ta ngẩn ra một khắc, sau đó cười lớn:
Ta trùng sinh rồi! Trời xanh có mắt!
Thúy Tâm hoảng sợ nhìn ta như thấy điên nữ:
“Cô nương đừng cười nữa, nô tỳ sợ lắm! Đây là Đông cung, Thái tử điện hạ vẫn còn hôn mê, không được cười to!”
Ta chợt nhớ, hôm nay đúng là ngày ta tiến cung cứu Thái tử.
Thái giám bên cạnh Thánh thượng cũng đến giục, ta cầm kim châm, khí thế bừng bừng bước vào nội điện nơi Thái tử đang dưỡng thương.
Thái giám thấy ta quen cửa quen nẻo còn nghi hoặc:
“Cô nương lần đầu vào Đông cung sao mà giống như về nhà mình vậy?”
Vào đến nội thất, phụ hoàng Lý Thừa Dịch – Thánh thượng đương triều – và phụ thân ta đều đang chờ.
Hai ngày trước, Thái tử được tìm thấy ở bờ biển, mang trọng thương hôn mê.
Thái y viện bó tay, đành tới phủ Tống cầu ta – vốn rảnh rỗi đọc y thư cổ, luyện thành một bộ châm pháp cứu người.
Kiếp trước, chính tay ta dùng châm pháp cứu Lý Thừa Dịch khỏi cơn sốt mê man.
Hắn tỉnh lại, mất trí, miệng liền gọi ta là “Thái tử phi”, khiến hoàng thượng cảm động mà ban hôn.
Nhưng đời này…
Ta bảo hoàng thượng lui người, một mình tiến vào sau bình phong, nhìn người nam tử gần chết nằm trên giường.
“Tiện nhân, rơi vào tay ta rồi.”
Ta rút ra cây ngân châm to nhất, dí vào tử huyệt trên trán hắn:
“Để xem ta có dám giết ngươi không!”
4
Ngay lúc ta chuẩn bị hạ châm, sau bình phong vang lên tiếng trò chuyện của phụ thân và Thánh thượng.
Cái đầu nóng bừng vì thù hận rốt cuộc cũng lạnh lại.
Đời này, cha mẹ ta vẫn còn sống, huynh trưởng vẫn bình an, nhà họ Tống vẫn là trọng thần triều đình…
Còn ta chưa từng bước vào Đông cung, chưa bị lừa, chưa rơi vào bẫy độc.
Nếu ta hạ thủ giết Thái tử, nhà họ Tống ắt sẽ bị liên lụy.
Ta khựng tay, rút kim châm ra khỏi tử huyệt.
Đổi lại, ta kéo vạt áo dưới bụng Lý Thừa Dịch.
Kiếp trước, Lâm Ngư nói cái gì?
Nàng ta muốn sinh cho hắn trăm con ngàn cháu?
Hừ. Trong y thư có ghi lại một châm pháp đặc biệt – “Đoạn Căn Kim Châm” – chỉ cần đúng huyệt, đúng tay nghề, có thể khiến nam nhân cả đời không thể hành phòng!
Ta lấy ra kim châm đặc chế, đặt đúng huyệt Thủy đạo dưới bụng hắn.
Châm pháp như nước rút, tay ta vững như núi.
Chỉ thấy thân dưới Lý Thừa Dịch co giật hai cái, sau đó… cái “vòm nhỏ” trong quần hắn… xẹp lép hoàn toàn.
Trưởng tử? Trăm con ngàn cháu?
Một châm của lão nương – ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!
5
Mũi kim ấy, là để tế vong hồn hài nhi vô tội bị hạ độc trong bụng ta kiếp trước.
Nửa canh giờ sau, châm pháp hoàn tất.
Lý Thừa Dịch mồ hôi đầm đìa, hàn nhiệt tiêu tan, sắc má hồng hào.
Thái y bắt mạch, mừng rỡ vái ta một cái:
“Cô nương đúng là thần y cứu nhân độ thế, Thái tử điện hạ đã hóa nguy thành an!”
Chỉ là, bắt mạch đâu thể đoán được chỗ kia của Thái tử đã “vô dụng”.
Kim châm ta dùng hiểm độc tinh vi, lúc thường căn bản không thể phát hiện.
Chỉ khi nào hắn thật sự muốn dùng đến, mới phát hiện bản thân đã sớm, lực bất tòng tâm.
Thánh thượng vui mừng, hỏi: “Vậy Thái tử khi nào tỉnh lại?”
Ta chủ động đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong vòng ba ngày, Thái tử tất sẽ tỉnh.”
“Còn cần đến ba ngày ư?”
Ta kéo váy quỳ xuống, kính cẩn đáp:
“Dạ, thuốc có ba phần độc, châm pháp cũng có ba phần hiểm.
Châm thuật này vốn truyền lại từ cổ thư trăm năm trước, theo sách ghi chép, người nhận kim châm sẽ mê man ba ngày, sau đó khỏi bệnh hồi tỉnh.”
Toàn là ta bịa ra.
Kiếp trước, Lý Thừa Dịch vừa được châm xong đã tỉnh lại.
Việc đầu tiên hắn làm là gọi ta “Thái tử phi”, bày mưu tính kế, nhục mạ danh tiết ta.
Đời này, sao ta có thể để hắn tỉnh sớm như vậy?
Bộ y thư cổ ta từng học, sau khi sống lại liền bị ta đốt sạch,
giờ thiên hạ, chỉ mình ta biết trong ấy viết những gì.
Mọi lời giải thích, đều nằm trong tay ta.