6
Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến Thịnh Uyển rùng mình, toàn thân run lên, có một dự cảm chẳng lành, cô như bị điện giật, vội rụt tay lại.
Anh em tôi lạnh lùng đẩy cô ra, sắc mặt băng giá:
“Thịnh Uyển, cô không xứng ở bên cạnh anh ấy.”
Ngay sau đó, cậu ấy ôm thi thể tôi rời đi.
Tôi cũng muốn theo anh em mình, nhưng không ngờ mình chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bán kính hai mươi mét quanh Thịnh Uyển.
Lý do hệ thống đưa ra: Thịnh Uyển từng là mục tiêu công lược của tôi.
Hết cách, tôi đành ấm ức ở lại, dõi theo cô ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Đám bạn thân của cô cũng lục tục đi ra, vừa khoác vai vừa cười đùa:
“Được rồi Uyển Uyển, Giang Triết chẳng qua cố tình làm mình làm mẩy để gây sự chú ý thôi. Giờ cậu đã kết hôn với Trình Mặc Xuyên rồi, chẳng phải nên mời tụi này ăn một bữa lớn sao?”
Thấy Thịnh Uyển không nói gì, trong mắt Trình Mặc Xuyên ánh lên vẻ tối tăm, nhưng lại ra vẻ thấu hiểu mở lời:
“Uyển Uyển, mau đăng ảnh lên vòng bạn bè đi. Đợi hoàn thành trò chơi mạo hiểm này, chúng ta ly hôn cũng được, anh sẽ ‘trả em’ lại cho Giang Triết.”
Nghe thế, Thịnh Uyển mới bừng tỉnh, gật đầu thật mạnh.
Cô rút điện thoại ra, nhưng lại nhắn cho anh em tôi:
“Giang Triết bị say nắng à? Nhớ đưa anh ấy đi bệnh viện nhé, lát nữa tôi sẽ đến thăm.”
Rồi cô giơ giấy đăng ký kết hôn, chụp ảnh với Trình Mặc Xuyên qua loa, đăng lên mạng.
Tám năm chấp niệm, giờ đã hoàn thành.
Thịnh Uyển ôm ngực, thấy kỳ lạ.
Ngón tay cô không run, nhịp tim vẫn đều, chẳng hề có cảm giác nghẹt thở vì xúc động như tưởng tượng.
Đăng ảnh xong, cô quay sang Trình Mặc Xuyên:
“Giờ chúng ta đi ly hôn đi.”
Lập tức, bạn bè cô ồ lên sửng sốt.
“Không phải chứ, Uyển Uyển, cậu nghiêm túc à? Mãi mới ép được Giang Triết ly hôn, sao không tranh thủ hưởng tuần trăng mật với Trình Mặc Xuyên, bù đắp tiếc nuối xưa kia, vậy mà giờ lại đòi ly hôn ngay?”
Tôi cũng ngạc nhiên.
Thịnh Uyển bị làm sao thế?
Trình Mặc Xuyên mắt đỏ ngầu, lén bấm điện thoại, rồi giả vờ hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Thịnh Uyển lập tức chú ý, dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
Trình Mặc Xuyên lập tức túm lấy tay áo cô, nài nỉ:
“Uyển Uyển, lúc nãy nhà anh gọi giục đi xem mắt. Họ bảo anh lớn tuổi rồi, phải ổn định gia đình. Nhưng anh thật sự chưa muốn cưới vợ. Em có thể giúp anh, giả vờ làm vợ anh không?”
“Chuyện này…” – Thịnh Uyển lần đầu do dự.
Trước đây cô hẳn sẽ lập tức đồng ý.
Trình Mặc Xuyên tiếp tục diễn:
“Em yên tâm, chỉ cần dỗ được nhà anh, anh sẽ phối hợp ly hôn. Anh sẽ nói đỡ với Giang Triết cho em, anh ấy chắc không giận đâu!”
Thịnh Uyển cuối cùng cũng gật đầu.
Cô không quên nhắn tin cho tôi:
“Giang Triết, em nói cái này anh đừng giận nhé. Chuyện tái hôn của chúng ta chắc phải dời mấy ngày. Yên tâm, em sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho anh, đảm bảo nở mày nở mặt!”
Đây là lần đầu tiên trong bảy năm, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng với tôi như vậy.
Trước kia tôi luôn trả lời tin nhắn của cô trong tích tắc.
Giờ đây, tôi không còn có thể trả lời nữa.
Thịnh Uyển cố tình chờ hai phút.
Không thấy hồi âm, cô thất vọng ra mặt:
“Đúng là nhỏ nhen.”
Cô cắn môi, và trong khoảnh khắc tiếp theo – chuyển khoản cho tôi một triệu đồng.
7
Nhìn dãy số không dài dằng dặc trên màn hình điện thoại, tôi chết lặng.
Thịnh Uyển lại nhắn tiếp:
“Mấy ngày này anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đây là phí dưỡng bệnh của anh.”
Kết hôn suốt bảy năm, Thịnh Uyển chưa từng quan tâm đến tôi.
Cô cũng không biết, tôi đã sống chật vật thế nào.
Nhiều lúc làm thêm không đủ sống, tôi mới phải mặt dày vay tiền cô.
Mỗi lần như vậy, cô đều mỉa mai tôi thậm tệ, sau đó chuyển cho tôi vài trăm, như để sỉ nhục.
Nhưng lần này… là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm đến tôi.
Chỉ tiếc, tại sao đến khi tôi chết rồi, cô mới quan tâm?
Tối đến, sau khi lên tàu về nhà cùng Trình Mặc Xuyên, trời đã sẩm tối.
Anh em tôi cuối cùng cũng không nhịn được, gửi tin nhắn cho cô:
“Thịnh Uyển, không phải cô nói sẽ đến thăm Giang Triết sao? Người đâu? Cô có đến không?”
Lúc này Thịnh Uyển mới sực nhớ ra chuyện đó:
“Xin lỗi, có việc đột xuất, để lần sau nhé.”
Thiên Minh vẫn để chế độ “đang nhập tin nhắn” suốt năm phút.
Nhìn thấy vậy, Thịnh Uyển bắt đầu cau mày.
Trình Mặc Xuyên đoán trước:
“Không chừng Giang Triết đang ở cạnh cậu ta, thấy em không đến nên tức điên rồi đấy.”
Một giây sau, anh em tôi gửi đúng một câu:
“Không có lần sau.”
Trình Mặc Xuyên liền cười nhạt, nhanh chóng bóp méo sự thật:
“Thấy chưa? Anh đã nói rồi, là Giang Triết đang giận dỗi em thôi, nhìn thế chứ chắc bệnh nhẹ thôi. Em cứ yên tâm. Nếu sau này anh ấy có đánh anh, anh cũng không đánh trả đâu. Dù gì năm đó anh cũng bị ăn đòn vì anh ấy đòi nhận mình là người cứu em mà.”
Nghe nhắc lại chuyện năm xưa, ánh mắt Thịnh Uyển càng trở nên dịu dàng:
“Anh Xuyên, anh tốt tính quá… Giang Triết cố chấp và hẹp hòi, để em thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”
Sau đó, Thịnh Uyển hoàn hảo đóng vai người vợ mẫu mực, giúp Trình Mặc Xuyên gây ấn tượng tốt với gia đình.
Mọi người đều ghen tỵ vì anh ta lấy được một tổng tài vừa xinh đẹp vừa có tiền.
Khi thấy giấy đăng ký kết hôn, càng thêm hâm mộ đến đỏ mắt.
Trình Mặc Xuyên ngày càng được tâng bốc, càng thêm quá quắt.
Đến ngày thứ năm, hắn thậm chí còn bám riết không chịu rời phòng của Thịnh Uyển, nũng nịu nói:
“Mẹ anh hỏi sao vợ chồng mới cưới lại ngủ hai phòng. Vợ ơi, em bảo anh giải thích sao bây giờ?”
Tuy tôi đã thành hồn phách, nhưng vẫn cảm thấy vị đắng nơi đầu lưỡi.
Cách hắn gọi thật trôi chảy.
Xét theo độ chiều chuộng của Thịnh Uyển mấy hôm nay, tôi nghĩ cô có thể sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ, Thịnh Uyển lại lạnh mặt.
“Anh Xuyên, trước mặt người ngoài thì gọi vậy cũng được. Nhưng ở riêng thì không cần đâu.”
Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc:
“Mấy hôm nay em đã giúp anh gặp đầy đủ họ hàng, chắc cũng hài lòng rồi. Giang Triết năm ngày không nhắn lại, rõ ràng là đang giận. Em không thể kéo dài nữa, phải nhanh chóng về.”
Trình Mặc Xuyên như bị dội một gáo nước lạnh, cắn răng, nhưng chẳng làm gì được.
Tôi ngẩn người nhìn Thịnh Uyển.
Trong mắt tôi, cô luôn khinh thường tôi, mở miệng ra là mỉa mai.
Tôi không ngờ, chỉ vì tôi im lặng mấy ngày… mà cô lại sốt ruột.
Ngày hôm sau, Thịnh Uyển trở về Hải Thị.
Việc đầu tiên cô làm là tới bệnh viện tìm thông tin của tôi.
Lễ tân cau mày khó hiểu:
“Bệnh viện chúng tôi chưa từng tiếp nhận bệnh nhân này, cô có nhầm không?”
Trình Mặc Xuyên vội vàng châm dầu vào lửa:
“Lẽ nào Giang Triết vốn không bị gì cả, chỉ giả vờ gây sự với em thôi? Anh ta đâu nỡ làm em khổ như vậy?”
Không ngờ Thịnh Uyển lại bình thản lắc đầu:
“Chuyện này là lỗi của em. Anh ấy chỉ say nắng thôi, chắc giờ đỡ rồi. Em nên về nhà tìm anh ấy trước.”
Trình Mặc Xuyên suýt cắn gãy răng vì tức.
Chẳng bao lâu sau, Thịnh Uyển lái xe về nhà.
Vừa bước xuống xe, cô đã gọi:
“Giang Triết? Giang Triết?”
Quản gia Trương thúc lộ vẻ nghi hoặc:
“Tiểu thư, cậu chủ nói hôm đó đi hẹn hò với cô xong thì chưa về nhà lần nào nữa.”
8
Thịnh Uyển sững người tại chỗ, lẩm bẩm hỏi:
“Vậy Giang Triết có liên lạc với bác không, có nói khi nào sẽ về không?”
Trương thúc lắc đầu, cẩn trọng hỏi lại:
“Tiểu thư, cô và cậu chủ cãi nhau à?”
Thịnh Uyển theo phản xạ lắc đầu, rồi đi đi lại lại trong nhà như người mất hồn, cuối cùng cũng chợt nghĩ tới một người.
Cô lập tức gọi cho anh em thân thiết nhất của tôi — gọi liền mười cuộc, toàn là tiếng bận.
Hiển nhiên… đã bị chặn.
Trình Mặc Xuyên bật cười:
“Có khi nào là Giang Triết vẫn chưa muốn gặp lại em, nếu không thì”
Chưa nói xong, sắc mặt Thịnh Uyển đã trầm xuống:
“Em sẽ tới thẳng nhà anh ấy tìm!”
Trình Mặc Xuyên câm nín.
Chỉ thấy Thịnh Uyển như người không biết mệt, đi hết ba nơi tìm tôi.
Cô gõ cửa nhà Thiên Minh.
Vừa mở cửa thấy là cô, Thiên Minh liền lạnh mặt đóng cửa ngay.
Cô vội chặn chân, nôn nóng hỏi:
“Anh có ý gì vậy? Giang Triết đâu? Anh ấy đang ở nhà anh đúng không?”
Thiên Minh nhếch môi, cười mỉa:
“Thịnh Uyển, cô đến muộn rồi. Giang Triết đã ra nước ngoài rồi, trước khi đi còn nhắn tôi gửi lời: đừng làm phiền anh ấy nữa.”
Không ngờ Thiên Minh vẫn giữ được đạo nghĩa anh em.
Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m
Tôi lặng lẽ gật đầu tán thưởng trong lòng.
Trình Mặc Xuyên chen lời:
“Anh nhớ lúc ly hôn Giang Triết từng nói, ‘trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, cần gì cố chấp một nhành hoa’, lẽ nào anh ấy thật sự đã ra nước ngoài tìm”
Mặt Thịnh Uyển sa sầm, giậm chân thật mạnh, suýt nữa cắn rách môi dưới:
“Giang Triết, anh giỏi lắm!”
Trong mắt cô thoáng vẻ trống rỗng, rồi như sực nhớ điều gì, bỗng khoác tay Trình Mặc Xuyên, cao giọng nói với Thiên Minh:
“Cố Thiên Minh, anh nói với Giang Triết, ba ngày nữa tôi và A Xuyên sẽ tổ chức đám cưới, anh ấy muốn đến cũng được, không đến cũng không sao!”
Cô tin chắc tôi yêu cô đến điên cuồng, nghe tin cô kết hôn chắc chắn sẽ phát rồ mà chạy về phá rối.
Trình Mặc Xuyên nghe xong, ánh mắt lóe lên tia đắc thắng.
Thiên Minh chỉ cười nhạt:
“Thịnh Uyển, cô… chờ không nổi đâu.”
Ba ngày kế tiếp, tôi nhìn cô tỉ mỉ chuẩn bị lễ cưới, đặt váy, đặt nhẫn.
Sự kỹ lưỡng này khác xa cái cách cô hờ hững lúc cưới tôi năm xưa.
Tôi chọc hệ thống, mất kiên nhẫn:
“Sửa xong chưa? Gần hai tuần rồi đấy. Hiệu suất của các người đúng là rùa bò.”