Năm ta m ,ư ,ời s ,áu t ,u .ổi, ô,n d,ịch hoành hành khắp Bắc thành,

Chính là Tống Lăng Phong đã nhặt lấy th ,ân th ,ể h ,ấp h ,ối của ta mang về phủ.

Tống phụ vì ta bắt mạch, kê đơn thang thuốc,

Tống mẫu thì tụng kinh cầu phúc ngày đêm chẳng nghỉ.

Còn Tống Lăng Phong, vì ta mà không màng sinh t,ử,

Suốt đêm không chợp mắt, canh bên giường ta chẳng rời nửa bước.

Láng giềng xung quanh thường đùa bảo ta là tiểu tức phụ mà Tống Lăng Phong nhặt được,

Thế nhưng ai nấy đều thấy rõ, cả nhà họ Tống, thật lòng thương yêu ta tựa thân sinh c,ốt nh,ục.

Năm ta hai mươi tuổi, Tống Lăng Phong thổ lộ tâm ý,

Ta nhận lấy cây trâm ngọc đính ước do chính tay chàng tỉ mỉ khắc nên,

Ấy vậy mà đêm hôm đó, chính ta đã dùng cây trâm ấy,

Tận tay s ,at h ,ại toàn bộ mười ba m ,ạng ng ,ười trong Tống phủ.

1.

Đêm hôm ấy, m ,au t ,ư ,ơi t //ung t //óe nhuộm đỏ ánh tàn nguyệt nơi chân trời.

Trước mắt chỉ toàn là sắc đỏ chói lòa.

Th ,ảm á ,n d ,i ,ệt m //ôn nhà họ Tống làm chấn động cả thành.

Dân tình phẫn nộ, ai ai cũng gào thét đòi lăng trì xử tử ta.

Thế nhưng đối mặt với ngàn vạn c ,ực h ,ình tr ,a kh,ảo,

Ta vẫn chưa từng hé miệng nói nửa lời.

Án kéo dài suốt hơn một năm mà vẫn không tiến triển,

Tống Lăng Phong rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn, lặn lội ngàn dặm từ Nam Cương mang về một thứ, Vấn tâm cổ.

“H ,uyết cổ này sống nhờ ký ức của người, ăn no sẽ từ th ,ất kh ,iếu mà chui ra, đ ,au đ ,ớn vô cùng.

Đợi nó ă ,n hết toàn bộ trí nhớ, ngươi chắc chắn sẽ ch ,et.”

“Tô Nguyệt, bây giờ nói thật thì vẫn còn kịp.”

Tống Lăng Phong lạnh lùng nhìn ta.

Ánh mắt dịu dàng xưa kia giờ chỉ còn lại th ,ù h ,ận ngút trời.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, khẽ lắc đầu chẳng nói.

Có những lời… chẳng phải ta không muốn nói, mà là thật sự không thể thốt ra.

Tiếng m ,ắng ch ,ửi xung quanh ngày càng dữ dội.

Trứng th ,ối, rau h ,ỏng ào ào n ,ém vào người ta.

Tên sai nha trông giữ giả vờ ngăn cản, lại cố ý dùng g ,ậy đ ,ánh trúng ngay v ,ết th ,ương của ta.

Đôi chân từng bị g ,ãy rồi gượng gạo n ,ối lại, không còn đủ sức đứng vững.

Phịch một tiếng, ta qu ,ỳ sụp xuống đất.

Cúi đầu, lặng lẽ chịu đựng mọi lời s ,ỉ nh ,ục và g ,ạch đ,á tứ phương.

Có kẻ bảo ta t ,ư th ,ông bị bắt, cấu kết với gian phu s ,at h ,ại cả nhà họ Tống.

Có người nói ta tham gia sản nhà họ Tống, vì tiền mà ra tay t ,àn đ ,ộc.

“Ta tận mắt thấy nó áo quần x ,ốc x ,ế ,ch bước ra từ con ngõ hôm đó, chắc chắn là vừa đi gặp tình lang!”

“Ta cũng thấy! Ban ngày ban mặt còn đi đứng lảo đảo, cái dáng l ,ẳng l ,ơ ấy ai nhìn chẳng gh ,ê t ,ởm!”

“Con t ,iện nh ,ân lòng lang dạ sói, phải bị đ ,ánh ch ,et mới hả giận!”

Tiếng m ,ắng càng lúc càng cuồng loạn.

Có người th ,ô b ,ạo b ,ẻ m ,i ,ệng ta ra, nh ,é ,t thẳng vấn tâm cổ vào.

Con cổ trùng theo kinh mạch mà chui dần vào n ,ã ,o.

Ta không còn gắng gượng nổi nữa, rầm một tiếng ngã xuống đất.

Ngước mắt lên lần nữa, Tống Lăng Phong đứng trước mặt ta.

Cái bóng cao lớn của chàng bao phủ th ,ân th ,ể g ,ầy g ,ò của ta.

Giọng nói lạnh băng, nhưng vẫn ẩn chứa một tia run rẩy không dễ nhận ra:

“Tại sao?

Tại sao nàng phải gi ,et cha mẹ ta, bọn họ đối xử với nàng tốt như vậy…”

Ta khẽ nhắm mắt.

Một giọt lệ lặng lẽ trượt xuống gò má n ,ứt n ,ẻ r ,ớm m ,á ,u.

Lão gia, phu nhân nhà họ Tống đích thực là người tốt hiếm có trên đời.

Cả đời tích đức hành thiện, cứu giúp không biết bao nhiêu người.

Đối với ta, một đứa cô nhi, lại càng hết lòng che chở, yêu thương như con ruột.

Mấy năm sống ở Tống phủ, là quãng thời gian đẹp nhất trong đời ta.

Áo gấm cơm ngon, yên ổn vô ưu.

Chính vì ghi lòng tạc dạ ơn ấy, nên khi ta r ,a t ,ay mới càng dứt khoát.

Một trâm x ,u ,yên c ,ổ, không để họ phải chịu quá nhiều đ ,au đ ,ớn.

Trong lúc ý niệm miên man, vấn tâm cổ đã từ t ,ai ta b ,ò ra.

Ký ức dần dần trải rộng ra trước mắt mọi người như một bức họa đ ,ẫm m ,a ,u…

2.

Thời gian quay về năm năm trước.

Bắc thành vốn yên bình, chỉ trong một đêm ô,n d,ịch bùng phát đã hóa thành đ ,ịa ng ,ục trần gian.

Cha mẹ và tỷ tỷ ta đều b ,ỏ m ,ạng trong trận dịch ấy.

Ta cũng thân nhiễm b ,ệnh nặng, sống không quá được mấy ngày.

Khi dân làng bàn nhau đ ,ốt s ,ống ta để tránh lây lan,

Chính Tống Lăng Phong đã bước ra giữa đám đông.

Chàng cõng lấy th ,ân th ,ể h /ấp h /ối của ta trên lưng,

Từng bước kiên định mà dịu dàng nói:

“Tô Nguyệt, đừng sợ. Tống gia ta đời đời hành y, nhất định sẽ cứu được nàng.”

“Nhà ta rất rộng, đợi nàng khỏi bệnh rồi, có thể ở lại cả đời cũng được.”

“Vườn nhà ta có hoa lê nở rộ, bà Vương làm bánh hoa lê rất ngon…

Sang xuân năm tới, ta sẽ cùng nàng ngắm hoa lê nở…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap