VĂN ÁN
Nhiệm vụ nằm vùng của Trần Lâm thất bại, người trở về chỉ là anh trai song sinh của anh ấy, Trần Uyên.
Tôi đ ,au đ ,ớn đến tột cùng, gần như phát đ ,ien.
Ôm chặt huy hiệu cảnh s ,at của Trần Lâm, tôi đã c ,ắ, t c ,ổ tay đến chín lần, nhưng lần nào cũng được cứu kịp thời.
Lần thứ mười, trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tôi lờ mờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và Trần Uyên.
“Tiểu Vân đã vì con t ,ự t ,ử đến mười lần rồi, vở kịch này con định diễn đến bao giờ nữa? Con bé thật lòng yêu con, đừng giấu nữa được không?”
Sắc mặt Trần Uyên tối sầm lại, dứt khoát từ chối:
“Anh con đã đỡ đạn thay con, con chăm sóc chị dâu là chuyện hiển nhiên.”
“Tiểu Vân xuất thân nông thôn, tính cách kiên cường. Đợi chị ấy có thai, có lý do để tiếp tục sống, đến lúc đó con sẽ có thể trở thành Trần Lâm một lần nữa.”
M ,á, u nhuộm đỏ cả bồn tắm, mà trái tim tôi còn đ ,au hơn cả vết thương.
Thì ra tất cả chỉ là một lời dối trá nhắm vào riêng mình tôi.
Và cái gọi là bi thương đòi ch ,et của tôi… chẳng khác nào một trò hề.