17
Tôi bảo thầy giám thị quay video và chụp ảnh mấy vị phụ huynh chỉ mặc đồ lót, bị trói như đòn bánh tét.
Quá trình quay, hai bên trừng mắt nhìn nhau, hận không thể lao tới xé xác tôi.
Phản ứng dữ dội nhất là Trương Văn Huyên.
Vì hắn đã đoán được bước tiếp theo tôi định làm gì.
Lúc mới nhận được tin em gái chết, đầu óc tôi trống rỗng.
Không hiểu vì sao một đứa luôn lạc quan kiên cường như em lại chọn kết thúc mạng sống.
Mãi cho đến khi tôi nhận được liên kết Tạ Mân gửi.
Video em gái bị trói chặt, lồ lộ nằm trên trang chủ một trang web đồi trụy.
Dây nylon đỏ quấn lấy cơ thể gầy guộc của em như rắn nước.
Ngay gần rốn, bị thắt thành một cái nơ bướm to tướng.
Trương Văn Huyên dùng bút lông đen viết lên người em hai chữ tiếng Anh:
Candy Bitch.
Hắn còn đăng luôn thông tin cá nhân của em dưới phần bình luận.
Sau khi em nhảy lầu, điện thoại vỡ nát.
Nhưng dữ liệu vẫn được lưu trên đám mây.
Tạ Mân nhờ hacker phá khóa, chuyển toàn bộ sang máy khác.
Tôi hít sâu một hơi, nhấn nút mở máy.
Cơn lũ mắng chửi, bình luận, như sóng dữ đập thẳng vào mặt tôi.
Từ năm chín tuổi, tôi đã quen đối mặt với đủ loại rắn độc, côn trùng, chuột rết.
Nhưng không thứ nào độc bằng những câu từ ngấm đầy ác ý.
Rắn độc chỉ làm tê liệt thân thể, còn lời nói này… từng câu, từng chữ, cứa rách linh hồn.
Chúng kéo con người xuống vực sâu tuyệt vọng, không ánh sáng, không đường thoát.
Tới hôm nay, em gái tôi đã mất.
Nhưng lời ác vẫn không ngừng tuôn trào.
Người trên mạng chẳng quan tâm đúng sai, càng không để tâm sự thật.
Có drama thì kéo vào xem, hết drama thì bỏ đi.
Tiếng gào khóc thảm thiết của em bị mỉa mai là “diễn xuất không tệ”.
Sự giãy giụa tuyệt vọng bị vặn vẹo thành “cảnh kích thích”.
Bọn họ nấp trong bóng tối, đem những tưởng tượng bẩn thỉu của mình ném hết lên người em.
Em co quắp trong thế giới mạng, như con cừu tế lễ bị xé xác giữa đám đông điên cuồng.
Những kẻ từng bắt nạt em nắm tay nhau, nhảy múa quanh xác em thâu đêm suốt sáng.
Trút ra hết thảy dục vọng bẩn thỉu và xấu xa nhất.
Trương Văn Huyên bắt đầu hoảng.
Hắn hiểu hơn ai hết…
Lũ bắt nạt trên mạng chỉ quan tâm đến trò vui.
Chúng chẳng buồn để ý người bị lôi lên đài tế lễ, có từng là bạn bè cười đùa với mình hay không.
Miễn là vui.
Ai quan tâm đến sự thật?
18
Ba tiếng sáo trầm vang vọng trong núi.
Tôi ngẩng đầu.
Bóng đêm dần lùi đi, bầu trời ửng lên một sắc xanh âm u.
Đã đến lúc, tôi phải rút lui.
Tôi chọn một con đường mòn không ai lui tới để xuống núi.
Tránh đụng mặt cảnh sát và cánh truyền thông đang theo đại lộ mà lên.
Đi được nửa đường, gặp ngay Tạ Mân đang đứng chờ từ lâu.
Cậu vừa hút trà sữa, vừa hào hứng nhận lấy máy ảnh trong tay tôi.
“Cảnh sát với phóng viên vừa lên núi theo đường lớn rồi. Máy quay ống kính đủ kiểu, trời ạ, nhiều năm rồi mới thấy trận lớn thế này.”
Tôi cong môi cười.
Mấy vị doanh nhân ngân hàng có máu mặt tụ tập chơi trói buộc trong trường trung học danh tiếng nhất Lịch Thành — ngay trước mặt con cái mình.
Tin sốc mười năm có một.
Hội đủ các yếu tố gây bão: giới nhà giàu, dâm loạn, giáo dục, trường tư thục, SM…
Báo nào chẳng phát cuồng lao vào đưa tin?
Quả nhiên.
Trời chưa sáng hẳn, video đã khiến vòng bạn bè và diễn đàn trong thành phố nổ tung.
Do hãng truyền thông lớn nhất địa phương — Trần Tinh — đăng tải.
Trong video, dẫn đầu là Trương Đức Xương cùng vài doanh nhân nổi tiếng, trần truồng quỳ rạp giữa bụi cỏ.
Dây nylon đỏ rực cuốn chặt lấy thân thể họ.
Trên bụng phệ của từng người là chiếc nơ bướm to đùng, trông vừa buồn cười vừa lố bịch.
Xung quanh là đám con cái hoảng loạn.
Trên lưng vẫn chưa tháo túi tên.
Mặt nạ thú dữ vứt vương vãi khắp nơi.
Cuối video, ống kính dừng lại trên một chiếc mặt nạ hề.
Miệng đỏ lòm cong lên, nở nụ cười méo mó.
Không biết là đang chế giễu người khác… hay tự cười chính mình.
19
Hacker dưới trướng Tạ Mân ra tay cực nhanh.
Chẳng bao lâu sau, video kia đã được đăng lên hàng loạt website đồi trụy cả trong lẫn ngoài nước.
Nhờ vào thuật toán lan truyền, nó nhanh chóng leo lên trang chủ.
Nắng sớm rọi xuống, sương còn đọng trên lá cây bụi rậm.
Bánh bao mới hấp còn nóng hổi, còi xe inh ỏi ngoài phố.
Lịch Thành bước sang một ngày mới.
Sạp báo đồng loạt bày ra nhật báo hôm nay.
Từ báo tài chính, báo giải trí đến nhật báo địa phương — toàn bộ đều giật tít và ảnh bìa giống nhau một cách đáng sợ.
— Doanh nhân nổi tiếng tụ tập dâm loạn cùng con cái, bị cảnh sát bắt tại trận!
Trương Đức Xương là con cáo già nấp sau nụ cười thân thiện, làm ăn bao năm, đâm sau lưng không biết bao nhiêu người.
Lúc trước thế lớn quyền cao, không ai dám động.
Giờ thất thế, ai nấy đều hả hê đạp thêm cú nữa, đánh chó ngã nước.
Dưới sức ép ấy, chuyện bùng lên thành bão lửa.
Bay thẳng lên top 1 hot search Weibo.
Cùng lúc đó, đội “thủy quân” (người thao túng dư luận mạng) do tôi nhờ Tạ Mân sắp xếp cũng đã sẵn sàng.
Bên kia đơn kiện của mẹ Kỳ Duyệt vừa tung ra, bên này tag do đội ngũ đẩy liền leo lên hot search:
#Trương Văn Huyên bắt nạt học đường, hại chết hai nữ sinh vô tội#
#Trường trung học Thịnh Bồi bao che, dung túng kẻ bắt nạt#
Đả hổ cần anh em, ra trận phải cha con.
Giờ thì cha con Trương Đức Xương – Trương Văn Huyên, song song đứng đầu bảng hot search.
Để kể về những tăm tối từng trải, người ta cần dũng khí, và một cơ hội.
Ngay lúc này, chính là cơ hội đó.
Những người từng bị bắt nạt ở Thịnh Bồi năm xưa, đã bắt đầu lên tiếng.
Hết bài viết này đến bài viết khác tràn ra.
Họ kể về những năm tháng bị bắt nạt, bị làm ngơ, bị bẻ cong sự thật.
Họ tố cáo nhà trường không chỉ thờ ơ, mà còn trực tiếp bao che kẻ ác.
Thịt thối không móc đi, vết thương mãi không lành.
Dù đã ra trường nhiều năm, bóng tối ấy vẫn đeo bám, ám ảnh từng khoảnh khắc hạnh phúc, đập tan mọi ảo tưởng đẹp đẽ mà người ta cố tạo ra.
Khi tấm kính màu mang tên “hạnh phúc” vỡ vụn, mới nhận ra — vết thương ấy, vẫn còn rỉ máu.
Hóa ra bao năm qua, tôi tưởng mình đã thoát ra, tưởng mình đã mạnh mẽ…
Thì ra chỉ là nhìn nhầm vết thương rớm máu thành đóa hồng kiêu hãnh.
Thân xác tôi đã đi xa khỏi quá khứ, nhưng linh hồn vẫn bị nhốt trong nhà vệ sinh bẩn thỉu nơi hành lang trường cấp ba.
Nỗi đau không được thừa nhận — mãi mãi không thể vượt qua.
Từng dòng nước nhỏ, gom lại thành biển lớn.
Khi sự việc bị đẩy lên cao trào, thân phận ủy viên hội đồng trường của mẹ Trương Văn Huyên cũng bị cư dân mạng moi ra.
Trường Thịnh Bồi, dưới áp lực dư luận, buộc phải đóng cửa tạm thời.
Mẹ Trương Văn Huyên cũng bị tước bỏ chức vụ trong đêm.
Cảnh sát chính thức vào cuộc điều tra vụ bắt nạt học đường.
Trương Văn Huyên và đồng bọn, vốn đã được thả về, bị triệu tập lần nữa.
Ban giám hiệu nhà trường, từ giám thị đến hiệu trưởng, đều bị liệt vào diện điều tra đặc biệt.
Khi ai nấy còn đang hoang mang, Thịnh Bồi lại xảy ra chuyện.
Học sinh sau khi nghỉ học, ồ ạt xuất hiện triệu chứng nôn mửa và suy giảm thị lực.
Phòng khám ở Lịch Thành chật ních người.
Nhưng kiểm tra đủ loại, vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Nặng nhất là nữ sinh tên Khúc Tinh, bạn cùng phòng của em gái tôi.
Cô ấy đã hoàn toàn mất thị lực.
Rất nhanh sau đó, phòng khám tiếp nhận thêm một nữ sinh Thịnh Bồi khác.
Vừa khóc gào, vừa lao vào bệnh viện.
Người đi đường đều né tránh.
Vì trong máu chảy xuống từ cánh tay cô ta, có côn trùng nhỏ li ti bò lúc nhúc.
Máu chảy từng giọt, kéo một vệt đỏ từ cổng vào tận phòng khám.
Video bị đưa lên mạng, gây chấn động toàn mạng xã hội.
Có người nghi là video giả, có người nói trúng tà, bị nguyền rủa.
Giả thuyết thứ hai càng được tin tưởng hơn sau khi có người bóc phốt cô gái kia từng bắt nạt người khác.
Thấy chưa?
Người làm – trời thấy.
Việc Trương Đức Xương và đồng bọn cương quyết không nhận tội “tụ tập dâm loạn” cũng không cứu vãn được gì.
Họ liên tục khẳng định với cảnh sát rằng mọi chuyện đều do tôi ép buộc.
Lúc cảnh sát tới tìm, Tạ Mân cũng có mặt.
“Anh Chu à, không nói gì chứ, mấy ông lớn tuổi cao to này mà bị ép bởi một con bé mười lăm mười sáu tuổi? Nghe có tin nổi không?”
Vị cảnh sát tên Chu Phóng cười gượng, lắc đầu:
“Dĩ nhiên tôi không tin. Nhưng mà cả lũ lớn nhỏ đều khăng khăng bảo rằng… con bé ấy không phải là Trần Uyển gì đó, mà là… ‘truyền nhân của Vương nữ cổ’, có thể điều khiển rắn độc…”
Tạ Mân phì cười:
“Xem tiểu thuyết trinh thám nhiều quá hóa lú rồi! Còn điều khiển rắn?! Sao không nói em gái tôi biết bay, biết độn thổ luôn cho rồi!
“Hơn nữa hôm đó, con bé rõ ràng ở nhà tôi, ăn sinh nhật với ông cụ, tài xế, quản gia đều có thể làm chứng.”
Chu Phóng nghe vậy thì ngẩn người, nhìn tôi kỹ hơn:
Đ_ọc f,u.ll t@ại p(a)ge G#óc Nh(ỏ, c.ủa T*uệ! L,â.m.
“Cô bé này… là em nuôi của thiếu gia Tạ?”
Tạ Mân vỗ ngực:
“Chuẩn! Hai năm trước ba mẹ tôi đích thân nhận nuôi, giấy tờ đầy đủ, tên Trần Uyển. Nhà họ Tạ có bao giờ nhận nhầm người chưa?
“Trương Đức Xương nói bậy quen miệng rồi. Con bé đây nếu không phải Trần Uyển thì còn ai vào đây?”
Chu Phóng bị lời lẽ đó chặn họng.
Phải rồi, căn cước, gương mặt, lý lịch—mọi thứ đều khớp.
Nếu không phải Trần Uyển, thì là ai?
Thật ra…
Từ khi được Nam Lan nhận nuôi, mọi ghi chép liên quan đến tôi đã bị xóa sạch.
Chu Phóng là người cẩn thận.
Dù có Tạ gia bảo chứng, lại thêm cha mẹ nuôi của em gái tôi đứng ra xác nhận, anh ta vẫn liên hệ với cảnh sát Nam Cương, dò hỏi về cái gọi là “truyền nhân Vương nữ cổ”.
Cảnh sát Nam Cương cười phá lên:
“Anh bạn à, rảnh rỗi quá đọc ít tiểu thuyết lại đi! Ở đây đúng là rắn rết nhiều thật, nhưng làm gì có mấy thứ thần thần quỷ quỷ đó.”