VĂN ÁN
Tôi và Giang Tự cùng tr ọng sinh, nhưng hắn không biết.
Hắn vẫn tưởng tôi là kẻ si tình như kiếp trước — người con gái vì hắn mà dốc hết tiền bạc, cho hắn điều kiện vật chất tốt nhất, đưa hắn vào trường đại học hàng đầu, thậm chí khiến gia đình phá sản chỉ để ủng hộ hắn khởi nghiệp.
Cuối cùng, khi giá trị lợi dụng cạn sạch, hắn liền đ ,á tôi đi không th ,ương tiếc.
Chưa hết, còn nắm tay kẻ thù không đội trời chung của tôi, đứng trước mặt tôi mà nói một câu: “Cuối cùng cũng không phải chịu đựng sự s .ỉ nh .ục từ đồng tiền của cô nữa.”
Sống lại một đời, tôi thề sẽ không cho hắn dù chỉ một xu lẻ.
Khi lựa chọn người được tài trợ một kèm một, hắn ngạo mạn và đầy tự tin đứng trước mặt tôi.
Nhưng tôi lại cố tình lướt qua hắn, chọn lấy người bên cạnh — một kẻ đ áng th ương tội nghiệp.